Chương 275:
Phụ nữ và tiểu nhân là khó giáo dưỡng, sau khi hai kiểu người này kết hợp với nhau thì càng thêm phiền phức.
Ngồi xe đến khách sạn, Vương Mậu đã đặt trước hai phòng cạnh phòng tổng thống ở tầng thượng, đến khi Hàn Tam Thiên và Thích Y Vân thu dọn hành lý xong rồi, ông ta mới trở về phòng của mình, hơn nữa hét lần này đến lần khác dặn dò Hàn Tam Thiên có cần gì thì cứ gọi điện thoại cho ông ta trước.
‘Vương Mậu nhiệt tình khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy áp lực , nhưng Thích Y Vân lại cảm thấy người tài giỏi đương nhiên nên được nhận đãi ngộ như: vậy, nếu Vương Mậu hy vọng Hàn Tam Thiên có thể giành lấy thể diện cho hiệp hội cờ vây Thiên Vân, như vậy tất cả những gì ông ta làm đều là điều nên làm.
Khi ở trong phòng của mình, Thích Y Vân cởi bỏ tất cả ngụy trang, cô ta tháo kính mắt xuống xinh đẹp lạnh lùng như nữ thần lạnh lùng, dường như ngay cả tầm mắt cũng cao ngạo khác thường.
Đứng gần cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, tóc mai bay theo gió, giờ phút này ánh mắt Thích Y Vân sáng như đuốc.
“Nhà họ Thích cần một con rễ tương lai có thể chèo chống được, nếu anh có tư cách, Thích Y Vân tôi thứ gì cũng đều bằng lòng cho anh.” Thích Y Vân lẫm bẩm nói. Lần này về nước, ngoài tham gia tranh giải, chuyện quan trọng hơn Thích Y Vân muốn làm là xả hơi, để cho bản thân mình thả lỏng một chút.
Ở nước Mỹ, bối cảnh nhà họ Thích mạnh, nhưng gia tộccó lợi hại thế nào thì cuối cùng cũng sẽ xuất hiện đối thủ. Hai năm nay nhà họ Thích gặp phải một đối thủ mạnh chưa từng có trong lịch sử, sự xuất hiện của bọn họ khiến địa vị của nhà họ Thích trong hoàng thất sụt giảm. Mặc dù Thích Y Vân đã nghĩ hết các loại biện pháp duy trì địa vị của nhà họ Thích nhưng hiệu quả không lớn.
Hai năm qua, Thích Y Vân mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cha cô ta từng khuyên cô ta tìm một người đàn ông có năng lực tới gánh vác tất cả những thứ này, nhưng người đàn ông như vậy căn bản không cách nào lọt vào mắt Thích Y Vân nồi.
Cho đến lần này về nước, cho đến khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Thích Y Vân cảm thầy người đàn ông này có vẻ ẩn nhẫn giống mình. Cô ta biết cô ta và Hàn Tam Thiên là cùng một loại người, mà người như vậy có lẽ có tư cách trở thành con rễ nhà họ Thích.
Đương nhiên, Thích Y Vân còn một loạt kiểm tra, chỉ khi Hàn Tam Thiên vượt qua được, cô ta mới có thể chân chính nhìn thẳng Hàn Tam Thiên.
Đỉnh đoong…
Chuông cửa vang lên, Thích Y Vân đeo kính lại, đi tới mỏ cửa.
“Có muốn ra ngoài dạo một lát không, kính của cô phải thay nhỉ?” Hàn Tam Thiên đứng ở cửa hỏi.
Mặt kính của Thích Y Vân đã có vết nứt, đúng là cần đổi một cặp kính khác, cô ta nói: “Được chứ, anh muốn tặng tôi à?”
“Cô là bạn tốt nhất của Nghênh Hạ, tặng cô thì có gì đâu?” Hàn Tam Thiên nói.
Nghe anh nói vậy, trong lòng Thích Y Vân hơi bất mãn, tặng quà sao phải nhắc tới Tô Nghênh Hạ, chẳng lẽ anh ta đang âm thầm nhắc nhở mình?
Hàn Tam Thiên thật sự có ý đó, anh đang tránh hiềm nghi.
Thích Y Vân rất đẹp, thậm chí là đẹp hơn Tô Nghênh Hạ, nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, địa vị của Tô Nghênh Hạ ở trong mắt anh không ai có thể thay thế được, đẹp thì sao, chẳng qua cũng chỉ là một cái xác mà thôi.
Rời khách sạn không lâu, Hàn Tam Thiên nhận ra dường như có người đang theo dõi bọn họ, một người vẫn luôn lén lén lút lút theo sau từ khi bọn họ rời khỏi khách sạn.
“Xem ra hai người ở trên máy bay còn định tìm chúng ta báo thù, nhanh như vậy đã tìm tới cửa.” Hàn Tam Thiên nhỏ giọng nói với Thích Y Vân.
Thích Y Vân quay đầu nhìn lại, trong đám người dễ dàng phát giác bóng người của Đông Hạo, mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng sao Thích Y Vân có thể nhận lầm được.
Lúc ở võ đài Đông Hạo đã chạm mặt với Hàn Tam Thiên, nếu để Hàn Tam Thiên gặp trực diện, anh nhất định sẽ hoài nghỉ.
“Làm sao đây?” Thích Y Vân hỏi Hàn Tam Thiên.
“Không sao, cứ giả vờ như không biết gì là được, nếu anh ta thật sự dám ra tay, chúng ta chỉ cần chạy nhanh lên một chút.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Lúc hai người xoay người tiếp tục đi về phía trước, hai tay Thích Y Vân để sau lưng lặng lẽ ra dấu.
“Chẳng lẽ chỉ có thể chạy thôi sao? Một người đàn ông như anh không sợ đánh nhau đấy chứ.” Thích Y Vân cười nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu như thể hiển nhiên, nói: “Chẳng lẽ cô quên danh hiệu của tôi là gì rồi à, sao dám ra tay đánh nhau với người khác chứ?”
Thích Y Vân cười, không nói thêm gì nữa, quan hệ của anh ta và võ đài sâu như vậy nhưng lại cố ý muốn che giấu chuyện này, quỹ tích cuộc đời thật sự quá giống với cô ta, điều này khiến Thích Y Vân càng cảm thấy Hàn Tam Thiên và cô ta là cùng loại người.
Đều nói giống nhau thì dễ tìm ra nhau, loại cảm giác này của Thích Y Vân càng ngày càng mãnh liệt.
Sau khi vào một cửa hàng tạp hóa, Hàn Tam Thiên phát hiện người theo dõi nọ đã biến mất, có lẽ Thường Lang chỉ muốn biết bọn họ đang làm gì mà thôi, cũng không nghĩ nhiều nữa, hơn nữa những suy nghĩ quái dị của đám con nhà giàu kia cũng không phải người như anh có thể tùy tiện suy đoán ra được.
Bính tới tướng đỡ nước tới đất chặn, người không phạm ta ta không phạm người là được.