Chương 143: Tự cao ngạo mạn?
Tô Nghênh Hạ cực kỳ sợ hãi giấy giụa, hét to, động tĩnh nhanh chóng truyền đến tai của đám người Tưởng Lam.
Hà Đình là người đầu tiên xông vào phòng, lúc thấy Hàn Quân ép buộc Tô Nghênh Hạ thì tức đến đến độ thét lên.
Ngay lập tức, hai người Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu cũng tới.
Ba người hợp sức đẩy Hàn Quân ra, đứng trước mặt Tô Nghênh Hạ che chở cô.
“Hàn Tam Thiên, con mẹ nó mày đang làm gì đó.” Tô Quốc Diệu trợn mắt trừng trừng, hơn ba năm, Tô Nghênh Hạ không để Hàn Tam Thiên đạt được, không ngờ rằng anh vậy mà lại súc sinh làm ra loại chuyện này.
“Thằng súc sinh, mày thế mà dám ép buộc con gái tao, có tin tao báo cảnh sát hay không.” Tưởng Lam tức giận nói.
Trong lòng Hà Đình cũng rất tức giận, bà không thể tưởng tượng được tại sao Hàn Tam Thiên lại trở nên như vậy, tuy rằng bọn họ là vợ chồng, nhưng dưới tình huống Tô Nghênh Hạ không chịu, anh cũng không thể làm xằng bậy.
Rốt cuộc thì Hàn Quân cũng không phải Hàn Tam Thiên, đối mặt với việc ba người làm khó, gã có lòng mà không có sức, chỉ có thể nói: “Mấy người quản việc không đâu làm gì, tôi ngủ với vợ tôi, đạo lý hiển nhiên, mấy người là cái thá gì.”
Lập trường của câu này rất vững chắc, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng hợp pháp.
Nhưng bắt kể Tưởng Lam hay Tô Quốc Diệu đều không cho ) phép chuyện này xảy ra, bởi vì trong mắt bọn họ, Hàn Tam Thiên về cơ bản không xứng làm bản sự trong sạch của Tô Nghênh Hạ.
Đặc biệt là Tưởng Lam, bà còn hi vọng Tô Nghênh Hạ sẽ ly hôn với Hàn Tam Thiên, làm sao có thể để Hàn Tam Thiên xảy ra quan hệ với Tô Nghênh Hạ được?
“Hàn Tam Thiên, mày cút ra ngoài cho tao, từ nay về sao mày không có tư cách ở lại căn biệt thự này nữa.” Tưởng Lam lạnh lùng nói.
Hàn Quân cười nhạt một tiếng, nói: “Mẹ nó, bà dám đuổi tôi đi?
Có tin tôi từng chút đùa nhà họ Tô tới chết không?”
“Nếu mày có thể làm được như vậy, tao ngược lại muốn xem xem mày lợi hại bao nhiêu.” Tưởng Lam khinh thường nói.
Tục ngữ nói hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Hàn Quân không chế ngự được ba người trước mắt, chỉ có thể không làm nữa, nhưng lửa dục trên người vẫn phải tìm chỗ để trút ra.
Nơi nổi tiếng nhất thành phố Thiên Vân chính là Kim Kiều Thành, sau khi rời khỏi khu biệt thự Đỉnh Vân, Hàn Quân gọi một chiếc taxi đi mắt.
Tô Nghênh Hạ không chỉ sọ chuyện đêm nay Hàn Quân đã làm với mình, cô còn cảm giác vô cùng hoảng hốt về thân phận của người vừa xa lạ vừa quen thuộc này.
Tại sao một người không phải Hàn Tam Thiên, cố tình lại trông giống anh như vậy?
“Nghênh Hạ, mẹ đã nói thằng súc sinh này không phải người tốt từ lâu rồi, bây giờ con nên tin mẹ rồi chứ, ly hôn đi, phải ly hôn, nếu không, nhất định sau này nó vẫn sẽ làm những chuyện thế này với con, tốt nhất là cách nó thật xa.” Tưởng Lam nói với Tô Nghênh Hạ.
Tuy rằng Tô Quốc Diệu cũng rất muốn làm vậy, nhưng hiện tại Hàn Tam Thiên có dính dáng đến nhà họ Thiên, lại còn nắm nhược điểm của nhà họ Tô trong tay, nếu lỡ như đến lúc Hàn Tam Thiên ly hôn, anh nói chuyện nhà họ Tô nghi ngờ cho nhà họ Thiên biết, hậu quả khó mà tưởng tượng được.
“Không thể ly hôn.” Tô Quốc Diệu nói.
Tưởng Lam mặt mày ngạc nhiên quay đầu nhìn Tô Quốc Diệu, hỏi: “Có phải anh mắt trí rồi không? Vậy mà lại nói đỡ cho Hàn Tam Thiên, còn chứa chấp tên súc sinh này, lỡ như lần sau chúng ta không có ở nhà, nó lại làm ra chuyện thế này thì sao?”
Tô Quốc Diệu thở dài, sao ông lại không lo lắng chứ? Nhưng chuyện ly hôn này thực sự ảnh hưởng quá rộng, về cơ bản không thể làm được.
“Chẳng lẽ em đã quên chuyện bà cụ qua đời ư? Bây giò ly hôn với Hàn Tam Thiên, nó đi nói với nhà họ Thiên là là chúng ta hoài nghỉ Thiên Linh Nhi giết mẹ, em có gánh nổi hậu quả không?” Tô Quốc Diệu nói.
Tưởng Lam nghe ông nói thế lập tức tỉnh táo không ít, nghiến răng nghiến lợi bảo: “Thằng súc sinh này, nhất định là ỷ vào điều này nên mới dám làm xằng làm bậy với Nghênh Hạ.”
Tô Nghênh Hạ nghe bọn họ nói chuyện, sợ hãi trong lòng dần giảm bớt, lo lắng cho Hàn Tam Thiên nhiều hơn.
Vì xuất hiện một người giống như đúc, sự hiện hữu của gã, như thể đã thay thế Hàn Tam Thiên, vậy Hàn Tam Thiên đâu rồi? Anh sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ!
“Mẹ, mọi người đi ngủ đi, con muốn yên tĩnh một chút.” Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam vẻ mặt lo lắng hỏi: “Con không sao chứ, tuyệt đối đừng có bóng ma tâm lý đấy.”
Tô Nghênh Hạ lắc đầu, đối phương căn bản chẳng phải Hàn Tam Thiên, sao cô lại có bóng ma tâm lý được, hiện tại cô chỉ vô cùng lo lắng về tình cảnh của Hàn Tam Thiên mà thôi.
Kim Kiều Thành, Hàn Quân một lần kêu hai người phụ nữ, lúc trái ôm phải ốc tiến về phòng bắt gặp một người đàn ông trung niên.
Hàn Phi cảm thấy chẳng sao, nhưng người đàn ông trung niên kia lại nhíu mày.
Thiên Hoành Huy – con trai Thiên Xương Thịnh, đồng thời cũng là cha của Thiên Linh Nhi.
Trong tiệc mừng thọ của Thiên Xương Thịnh, Hàn Tam Thiên được mời ngồi ở bàn chính, lúc ấy Thiên Xương Thịnh còn đặc biệt giới thiệu Hàn Tam Thiên với người nhà họ Thiên. Tuy rằng khi đó Thiên Hoành Huy rất ngạc nhiên về thân phận của Hàn Tam Thiên, nhưng gần đây sau khi nghe Thiên Linh Nhi nhắc đến chuyện của Hàn Tam Thiên cũng hiểu được đại khái nguyên nhân Thiên Xương Thịnh tán thưởng Hàn Tam Thiên.
Sao anh lại đến chỗ thế này, hơn nữa bắt gặp mình còn giống như không hề nhìn thấy!
Thiên Hoành Huy về đến nhà, sáng hôm sau đã đến tìm Thiên Xương Thịnh.
“Cha, Hàn Tam Thiên là loại người gì?” Thiên Hoành Huy hỏi Thiên Xương Thịnh.
Gần đây Thiên Xương Thịnh vì chuyện mình là học trò của Hàn Tam Thiên mà cực kỳ vui vẻ, nhưng sao tự nhiên Thiên Hoành Huy lại hỏi về Hàn Tam Thiên?
“Sao đột nhiên con lại cảm thấy có hứng thú với Hàn Tam Thiên vậy?” Thiên Xương Thịnh hỏi.
Vốn Thiên Hoành Huy không quan tâm chuyện này, hơn nữa cũng không có tư cách quản.
Tuy rằng hiện tại Thiên Xương Thịnh không hỏi đến chuyện trong công ty, nhưng nếu ông định làm gì, mấy đứa con dưới gối cũng không dám hỏi nhiều.
Có điều tối qua gặp phải Hàn Quân ở chỗ như Kim Kiều Thành, với Thiên Hoành Huy mà nói, nhất định sẽ tưởng lầm là Hàn Tam Thiên, hơn nữa “anh” lại giả vờ như không nhận ra mình, điều này khiến Thiên Hoành Huy cảm thấy “anh” có chút không coi ai ra gì.
“Con cảm thấy, người thanh niên này, có chút tự cao ngạo mạn.” Thiên Hoành Huy nói.
“Tự cao ngạo mạn? Cha ngược lại cảm thấy nó rất khiêm nhường đó.” Người tự cao ngạo mạn, làm sao lại ngắm ngầm chịu đựng ở lại nhà họ Tô ba năm? Hơn nữa trong khoảng thời gian này tiếp xúc, mặc dù Hàn Tam Thiên có vốn để kiêu ngạo nhưng chưa từng tỏ ra tự cao ngạo mạn, vì vậy trong ấn tượng của Thiên Xương Thịnh, Hàn Tam Thiên là một người khiêm tốn.
“Tối qua con gặp nó ở Kim Kiều Thành, đi lướt qua nó, nó như không quen biết con vậy, không phải tự cao ngạo mạn thì là gì.”
Thiên Hoành Huy nói.
“Kim Kiều Thành?” Thiên Xương Thịnh nhíu mày, sao Hàn Tam Thiên lại tới Kim Kiều Thành chứ? Theo lý mà nói, anh không phải người như thế mới đúng, hỏi: “Con không nhìn lầm chứ?”
“Cha, con chưa lớn tuổi lắm đâu, cha tưởng con cận thị hả?
Hơn nữa nó còn trái ôm phải ấp, sao con có thể nhìn lầm được chứ.” Thiên Hoành Huy nói.
Sắc mặt Thiên Xương Thịnh trầm xuống, thằng nhóc này, vậy mà lại có sở thích về mặt này.
Mặc dù đàn ông cần trút dục vọng, nhưng Kim Kiều Thành, chung quy không phải chỗ tốt, hơn nữa ông còn muốn làm mối cho Thiên Linh Nhi với Hàn Tam Thiên. Nếu Hàn Tam Thiên là một người như vậy, chẳng phải đã đẩy Thiên Linh Nhi vào hố lửa sao?
“Chuyện này, không được nói cho người khác biết.” Thiên Xương Thịnh nhắc nhở.
Thiên Hoành Huy cũng thương con gái của mình, hơn nữa đại khái ông ta cũng đoán được suy nghĩ của Thiên Xương Thịnh, nói: “Cha, bây giờ Thiên Linh Nhi còn nhỏ, có vài việc không cần vội vã, hơn nữa cha cũng phải lau mắt nhìn cho rõ, đừng hại Linh Nhi đó.”
Thiên Xương Thịnh trợn mắt trừng trừng, hỏi: “Đó là cháu gái cưng của tôi, chẳng lẽ tôi lại hại nó hả?”
Thiên Hoành Huy chột dạ rụt cổ một cái, mặc dù trước mặt người khác ông là tổng giám đốc Thiên cao cao tại thượng, nhưng trước mặt Thiên Xương Thịnh, ông chỉ là một đứa con mà thôi.
“Còn con nữa, cha đã nói với con vô số lần rồi, bớt đến cái chỗ Kim Kiều Thành đó đi, bị người ta biết là vấy bẩn nhà họ Thiên.” Thiên Xương Thịnh nói.
Thiên Hoành Huy liên tục gật đầu, tỏ vẻ sau này sẽ không đi nữa, sau đó lấy cớ công ty có việc trốn mất dạng.
Chỉ chốc lát sau, Thiên Linh Nhi mắt ngái ngủ từ trong phòng bước ra, áo ngủ rộng thùng thình che lấp dáng người hoàn mỹ, cô lười biếng duỗi lưng một cái, nói với Thiên Xương Thịnh: “Ông nội, Hàn Tam Thiên đã biến mát rất lâu rồi, ông giúp con hẹn anh ấy xuất hiện đi.”
Thiên Xương Thịnh cũng muốn thăm dò thử xem đến cùng thì Hàn Tam Thiên là loại người gì, nếu thằng nhãi này là lang sói che giấu cản thận, ông không thể để Thiên Linh Nhi tiếp tục qua lại với Hàn Tam Thiên nữa.
“Quả thực hôm nay ông cũng muốn tìm nó, nhưng con không được đi.” Thiên Xương Thịnh nói.
“Tại sao? Ông nội, ông không sợ râu của ông khó giữ được hả?” Thiên Linh Nhi uy hiếp.
Lần này Thiên Xương Thịnh không tỏ ra sợ hãi, nói: “Nghe lời ông nội, sau này còn rất nhiều cơ hội gặp mặt.”
Thiên Linh Nhi biết, ông nội như vậy nhất định là rất nghiêm túc, có lẽ đã xảy ra chuyện gì, cô không dám nói nhiều nữa.