Chương 210:
Tưởng Lam lườm nguýt Tô Quốc Diệu một cái, ánh mắt kia tựa như muốn nói ông nên học tập Hàn Tam Thiên, vì để Tô Nghênh Hạ vui vẻ, người ta mua đứt công ty, còn ông chẳng thể làm cái gì.
Tô Quốc Diệu chột dạ cúi đầu, không phải ông không muốn Tưởng Lam vui vẻ, nhưng thực lực không cho phép, thu mua công ty cần rất nhiều tiền, ông lấy ở đâu ra tưng đó.
Sau bữa cơm chiều, cả nhà họ ngồi trên ghế xem TV, còn Hà Đình dọn dẹp xong thì về phòng.
“Tam Thiên, em thấy bác Hà hôm nay lạ lắm, anh đi hỏi thăm chút đi?” Tô Nghênh Hạ nhắc Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cũng tính như thế, sau khi nghe Tô Nghênh Hạ nói thì đứng dậy tới phòng của Hà Đình.
Gõ cửa, lúc Hà Đình ra mở thì đầu hơi cúi, dường như đang che dấu biểu cảm của mình, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của bà.
“Bác Hà, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hàn Tam Thiên hỏi.
Hà Đình lắc đầu, nói: “Không có gì, Hàn Tam Thiên, bác muốn thôi việc.”
“Thôi việc!” Hàn Tam Thiên kinh ngạc, mọi chuyện đang êm đẹp, cần gì phải từ chức? Hơn nữa Hàn Tam Thiên biết Hà Đình là người như thế nào, bà không phải là người khó chịu với công việc của mình.
“Hy vọng cậu có thể hiểu cho bác.” Hà Đình cúi đầu nói.
“Nếu bác không nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra, thì tôi không đồng ý, cũng không thanh toán lương cho bác.” Hàn Tam Thiên nói cứng, chuyện có thể khiến cho Hà Đình từ chức chắc chắn là chuyện không nhỏ, hơn nữa nhất định liên quan tới con gái bà.
Hà Đình nghe thế thì hoảng loạn, bà cần Hàn Tam Thiên thanh toán tiền lương đề về với con gái, nếu Hàn Tam Thiên không đưa, bà từ chức cũng vô ích.
“Tam Thiên, tôi biết cậu là người tốt, nhưng không phải chuyện gì cậu cũng phải giúp, cậu giúp đỡ tôi quá nhiều rồi.”
Hà Đình nói.
Hàn Tam Thiên thở dài, anh có thể hiểu sao Hà Đình cảm thấy như thế, nhưng nếu bà từ chức, cuộc sống sau này của bà sẽ ra sao?
“Bác Hà, bác có năng lực giúp em ấy sao? Hai người sẽ sống như nào nêu bác thất nghiệp? Nếu bác cảm thấy tôi chịu thiệt, thì sau này làm nhiều món ăn ngon cho tôi là được.” Hàn Tam Thiên nói.
Hà Đình đưa tay lau nước mắt, không biết nên nói gì.
“Bác nói đi, có chuyện gì xảy ra.” Hàn Tam Thiên hỏi.
“Bác cũng không biết, chỉ nghe Oánh Oánh nói, trường học đuổi học con bé, bác chưa hỏi rõ ràng, con bé luôn khóc qua điện thoại, bác thực sự lo lắng.” Hà Đình nói.
Đuổi học?
Hà Đình nhắc tới Khương Oánh Oánh rất nhiều lần, cô bé rất chăm chỉ hiếu học, là con ngoan trò giỏi, sao có thể bị đuổi học?
“Để ngày mai tôi đi tới trường em ấy xem sao, bác đừng lo quá.” Hàn Tam Thiên nói “Cảm ơn, cảm ơn cậu.” Hà Đình cảm kích.
Hàn Tam Thiên vỗ vai Hà Đình, an ủi nói: “Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu.”
Sau khi động viên Hà Đình, Hàn Tam Thiên về phòng khách nói chuyện với Tô Nghênh Hạ. Tô Nghênh Hạ cũng đồng ý với việc Hàn Tam Thiên ngày mai đi tới thành phố Dung một chuyến, xem Khương Oánh Oánh gặp chuyện gì, còn chuyện công ty Tô Nghênh Hạ không hề lo lắng, một mình cô vẫn có thể giải quyết.
Hàn Tam Thiên tin tưởng năng lực của Tô Nghênh Hạ, công ty đã được thu mua, nếu đám người họ hàng nhà họ Tô không có mắt thì đuổi việc là xong, không có gì phải lo lắng.
Lúc đi ngủ, Tô Nghênh Hạ lấy lý do chỉ đỏ cộm, kêu Hàn Tam Thiên tháo ra, đây là cực hạn của cô, nếu Hàn Tam Thiên không hiểu ý, Tô Nghênh Hạ cũng đành chịu.
Hiển nhiên, Hàn Tam Thiên không hiểu hàm ý sâu xa của Tô Nghênh Hạ, còn nói mai đi mua sợi chỉ khác tốt hơn, khiến Tô Nghênh Hạ phát điên lên.
Tại sao người như như thế này sao lại có vợi Một vị thẳng nam thẳng tắp sư sắt thép, chẳng nhẽ cô không chủ động nhào tới, anh cả đời cũng không hiểu tâm ý của cô sao?
“Em sao thế?” Đột nhiên nhìn thấy biểu cảm kì lạ của Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên nghi ngờ hỏi.
Tô Nghênh Hạ hít một hơi thật sâu, nói: “Không có gì, anh cứ từ từ tháo, em đi ngủ trước.”
“Ừ, mệt thì nghỉ đi, chuyện này cứ để anh làm.” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ tuyệt vọng nằm xuống, hận không thể dùng gối đầu ép chết mình.
Sáng hôm sau, Tô Nghênh Hạ mặc bộ vest nữ làm lộ ra đường cong tuyệt đẹp khiến Hàn Tam Thiên nhìn tới mê mắn.