Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 80: Khiến bà phải hối hận khi làm người.

“Gì… gì cơ! Cô nói… bao nhiêu.” Đỗ Hồng kinh ngạc, vội vàng đẩy ra em gái học sinh trong ngực mình.

“Anh Đỗ, hơn chục tỷ.” Giám đốc nói.

Hít!

Đỗ Hồng hít một ngụm khí lạnh, ông đã đáp ứng với công ty nào đó không cho nhà họ Tô vay vốn, còn thu xong tiền phí rồi.

Nhưng khách lớn có tiền tiết kiệm hơn chục tỷ không phải là người ông động tới được.

Cân nhắc một lúc, Đỗ Hồng cảm thấy lạ, hỏi lại: “Người có tiền như thế, sao phải đảm bảo cho nhà họ Tô kia?”

“Anh Đỗ, tôi cũng không biết, nhưng bên đó nói ngày mai gặp mặt. Nếu anh không tới, bên đó dời tài sản thật ấy.” Giám đốc nói.

Chuyện này nghiêm trọng như thế nào Đỗ Hồng tự hiểu trong lòng, dù ông phải trả lại số tiền phí kia, ông cũng đành nhịn đau bỏ ra. Bằng không bên trên truy trách nhiệm xuống phía dưới, vị trí tổng giám đốc của ông chưa chắc đã giữ được.

“Được, cô giúp tôi đặt hẹn đi, ngày mai gặp.” Đỗ Hồng nói.

“Vâng.”

Giám đốc được Đỗ Hồng ra chỉ thị, nhanh chóng báo tin lại cho Hàn Tam Thiên.

Lúc này Hàn Tam Thiên đang cùng Tô Nghênh Hạ nằm trên giường chơi di động. Đôi chân thon gọn của Tô Nghênh Hạ vắt lên nhau, tạo nên đường cong duyên dáng. Hàn Tam Thiên thỉnh thoảng liếc trộm, cực kì thỏa mãn.

Sau khi nhận điện thoại, Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ: “Đã hẹn với tổng giám đốc ngân hàng ngày mai gặp rồi.”

Nghe thấy thé, Tô Nghênh Hạ kích động bật dậy: “Thật hả?”

“Đương nhiên rồi, anh lửa em được à.” Hàn Tam Thiên cười.

Tô Nghênh Hạ tuy tin Hàn Tam Thiên, nhưng nội tâm vẫn thấp thỏm, giờ đã có tin chính xác cô mới yên lòng.

Tô Nghênh Hạ cao hứng chống cằm, híp mắt cười nhìn Hàn Tam Thiên hỏi: “Anh nói đi, anh muốn được cảm ơn bằng cái gì”

Hàn Tam Thiên không nghĩ tới việc mình sẽ được cảm on, trong lòng anh, việc giúp Tô Nghênh Hạ là chuyện đương nhiên, dù sao cả hai đã là vợ chồng.

“Em là vợ anh mà, chẳng lẽ anh giúp vợ anh còn cần phần thưởng sao?” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ liếc Hàn Tam Thiên một cái, sau đó nằm trên giường quay lưng vào trong. Hàn Tam Thiên không hiểu lãng mạn gì cả, anh không hỏi nổi một câu cho cô bậc thang đi xuống à? Chẳng lẽ tính cả đời không yêu đương sao?

Hàn Tam Thiên ngây người, tự dưng lại giận dỗi rồi?

Quả nhiên phụ nữ trở mặt nhanh hơn cả lật sách, như mò kim đáy bễ.

Sáng hôm sau, hai người chạy bộ xong, trong bữa sáng Tô Nghênh Hạ lại gắp đồ ăn cho Hàn Tam Thiên, hai người cực kì ngọt ngào khiến Tưởng Lam khó chịu, bà không muốn Tô Nghênh Hạ rơi vào mối tình này.

“Hàn Tam Thiên, tay cậu bị thương thì ở nhà đi.” Tưởng Lam nói.

Hàn Tam Thiên hơi kinh ngạc với sự quan tâm đột ngột này, Tưởng Lam trước nay chưa bao giờ quan tâm tới việc anh sống hay chết như nào.

“Mẹ, Tam Thiên tới công ty với con, không có ai chăm anh ấy cả.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Chẳng phải tý nữa con đi vay vốn sao? Đưa cậu ta đi cùng không tiện đâu, trong nhà còn Hà Đình, con sợ cậu ta chết đói sao?” Tưởng Lam nói.

Tô Nghênh Hạ khó xử. Đưa Hàn Tam Thiên cùng đi vay vốn không tiện chăm sóc anh cho lắm, nhưng tổng giám đốc do Hàn Tam Thiên liên hệ, cô sao để Hàn Tam Thiên ở nhà được?

“Em đi đi. Anh cũng muốn ở nhà nghỉ ngơi.” Hàn Tam Thiên nói.

Thấy Hàn Tam Thiên đã nói như vậy, Tô Nghênh Hạ đành đồng ý.

Chờ Tô Nghênh Hạ rời đi, Hàn Tam Thiên đang xem TV thì Tưởng Lam lại gần, ngồi xuống cùng một mùi nước hoa nồng nặc.

“Cậu bao giờ sang tên biệt thự cho Nghênh Hạ.” Tưởng Lam nói thẳng.

Hàn Tam Thiên cười, thì ra Tưởng Lam quan tâm anh vì chuyện này.

“Chỉ cần em ấy đồng ý, em ấy kí tên là được.” Hàn Tam Thiên nói.

Tưởng Lam không nghĩ Hàn Tam Thiên thoải mái như thế, cho đi biệt thự 89 triệu mà không nháy mắt một cái, đỡ tốn nước miếng của bà ta, bà cười nói: “Nếu thế thì cậu rảnh rỗi làm xong chuyện này đi.”

“Tưởng Lam, nếu con bị mẹ đuổi khỏi nhà họ Tô, mẹ sẽ hối hận đó.” Hàn Tam Thiên cười nói.

“Hừ.” Tưởng Lam khinh miệt, nói: “Cậu có máy đồng tiêu gần hết rồi, kiêu ngạo bao lâu nữa?”

“Biệt thự như này con mua mười căn cũng không chớp mắt đâu.”

“Không ngờ công phu nói phét của cậu càng ngày càng lợi hại, huống chi cậu có tiền, tôi cũng coi thường cậu.” Tưởng Lam khinh bỉ.

“Phải không? Người đàn bà hám tiền như mẹ lại chướng mắt kẻ có tiền như con sao?” Hàn Tam Thiên cười nhạo. Tưởng Lam tìm mọi cách gây chuyện với anh, giờ còn muốn đuổi anh ra khỏi biệt thự, Hàn Tam Thiên biết, giờ không thể để bà ta nhảy lên đầu mình ngồi.

“Hàn Tam Thiên, cậu có ý gì!” Tưởng Lam nghiêm nghị nhìn Hàn Tam Thiên.

“Nói thế chưa rõ sao, bà không hiểu được à? Tôi cảnh cáo bà, bà còn muốn phá mồi quan hệ của tôi với Tô Nghênh Hạ, tôi sẽ khiến bà phải hối hận làm khi người.” Hàn Tam Thiên nói xong, đứng dậy về phòng.

Hồi hận làm người!

Lời này khiến bà cảm thấy cực kì quen.

Cô tai Người phụ nữ mang theo mười mấy người bảo vệ đã nói câu này.

Nghĩ tới Thi Tinh, sắc mặt Tưởng Lam trắng bệch, Thi Tinh khiến bà cảm giác bị uy hiếp, mặc dù đã qua lâu rồi, nhưng Tưởng Lam vẫn cảm thấy khiếp sợ như cũ.

Trong nháy mắt, Tưởng Lam cảm thấy phong cách của Hàn Tam Thiên cùng Thi Tỉnh như một!

Tưởng Lam lắc đầu. Chắc là ảo giác, người phụ nữ lợi hại như kia sao có thể có quan hệ với Hàn Tam Thiên được?

“Hừ, chờ cậu chuyển tên biệt thự cho Nghênh Hạ, tôi sẽ xử lý cậu.” Ánh mắt Tưởng Lam cực kì độc ác.

Bên kia, Tô Nghênh Hạ đã gặp mặt Đỗ Hồng cùng nữ giám đốc kia.

Không thấy Hàn Tam Thiên, người giám đốc hơi thất vọng, đàn ông có tiền lại đẹp trai như kia, không có quan hệ với người ta là sự tiếc nuối trong cuộc đời cô.

“Cô Tô, hôm nay cô đi một mình tới đây sao?” Đỗ Hồng không dám bỏ bê Tô Nghênh Hạ. Ông không biết vị khách kia có quan hệ gì với Tô Nghênh Hạ, nhưng có thể đứng ra đảm bảo cho nhà họ Tô, quan hệ chắc chắn thân mật.

“Vâng, tôi là người phụ trách dự án phía tây, nên tôi là người đại diện bàn bạc với anh.” Tô Nghênh Hạ nói.

Đỗ Hồng nhìn qua giám đốc, người ông muốn gặp không phải Tô Nghênh Hạ, nhưng người nọ không tới thì mọi chuyện vẫn ổn.

“Cô Tô, tình hình tại Thiên Vân chắc cô cũng biết, mọi ngân hàng ở đây đều từ chối cho bên cô vay vốn.” Đỗ Hồng nói.

“Tổng giám đốc Đỗ, chuyện anh nói tôi đã biết, nhưng mong anh tin tưởng năng lực nhà họ Tô chúng tôi. Giá trị của dự án phía tây chắc anh đã rõ.” Tô Nghênh Hạ nói.

Đỗ Hồng không phủ nhận, gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng nhà họ Tô vay tận một tỷ thì khó cho chúng tôi quá.”

Tô Nghênh Hạ gấp gáp. Cô rơi vào đường cùng mới phải nói phét, nếu không lấy được một tỷ, cả nhà họ Tô sẽ lấy việc này gây chuyện với cô.

“Nhưng dựa vào mặt mũi của bạn cô, tôi đồng ý, chỉ hy vọng cô z Tô có thời gian sắp xếp cho tôi gặp mặt với bạn cô.” Đỗ Hồng nói.

Bạn?

Chuyện này do Hàn Tam Thiên bày ra, người mà ông gọi là bạn khẳng định là Hàn Tam Thiên.

Tô Nghênh Hạ tưởng Hàn Tam Thiên chỉ giúp cô hẹn người ta thôi, nhưng giờ nhìn lại Hàn Tam Thiên đã sắp xếp xong chuyện này.

Nhờ mặt mũi của anh!

Mặt mũi Hàn Tam Thiên đáng giá một tỷ sao?

Tô Nghênh Hạ kinh ngạc, từ nhà hàng Thạch anh, Hàn Tam Thiên càng ngày càng không đơn giản.

Hoặc nên nói, anh không phải là người đơn giản, chẳng qua trước kia anh không thể hiện ra thôi.

“Tổng giám đốc Đỗ, anh không nói đùa tôi chứ?” Tô Nghênh Hạ nói.

“Đương nhiên không, tôi mang sẵn hợp đồng vay vốn rồi, cô Tô thấy không có vấn đề gì thì kí tên là được, bên chúng tôi sẽ huy động vốn cho cô.” Đỗ Hồng nói.

Tô Nghênh Hạ cảm thấy mọi việc như mơ, cô không vay mượn mười nghìn, trăm nghìn mà là một tỷ! Sao dễ như thế?

“Tổng giám đốc Đỗ, mặt mũi của bạn tôi có giá trị nhiều như thế à?” Tô Nghênh Hạ thắc mắc.

“Chuyện này……” Đỗ Hồng khó xử. Ông không biết việc tùy ý lộ thông tin của Hàn Tam Thiên có khiến Hàn Tam Thiên khó chịu hay không. Nếu không để bị khách này vui vẻ, ông xong đời rồi.

 

 

 

 

Chương 81: Nụ hôn chuồn chuồn đạp nước.

“Tổng giám đốc Đỗ nếu khó nói quá thì tôi không hỏi nữa.” Tô Nghênh Hạ nói.

Đỗ Hồng gật đầu, nói: “Cô Tô có thắc mắc gì thì nên hỏi bạn của cô, tôi không tiện nói ra.”

Sau khi ký xong hợp đồng, Đỗ Hồng hứa sẽ làm thủ tục cho vay vốn nhanh nhất có thể, Tô Nghênh Hạ rời đi.

“Sau lần này sẽ có nhiều công ty bắt mãn với tôi đây.” Đỗ Hồng có thể dự kiến những công ty kia sẽ quay lưng lại với ông, nhưng ông không còn cách khác, việc này không thể không đồng ý.

“Anh Đỗ, chúng ta có vị khách lớn như thế, hơn nữa nhà họ Tô đang trên đà phát triển, về sau sẽ không đơn giản, mấy con tôm con tép đó anh để vào mắt làm gì.”

Đỗ Hồng cười nói: “Cũng đúng, nhưng vị khách kia là ai thế, Thiên Vân chúng ta có đại gia như vậy à?”

“Anh Đỗ, người đó tên là Hàn Tam Thiên, anh thử tìm hiểu một chút?” Giám đốc nói.

“Hàn Tam Thiên?” Đỗ Hồng cau mày, rồi kinh ngạc thốt lên: “Hàn Tam Thiên, chẳng phải thằng con rễ vô dụng nhà họ Tô cũng tên là Hàn Tam Thiên sao?”

Giám đốc ngây người, cô biết tên Hàn Tam Thiên từ lâu, nhưng không thể tưởng tượng được đại gia chục tỉ kia và người con rễ vô dụng nhà họ Tô kia là một, đâu thể nào?

“Anh… anh Đỗ, không thể đâu, anh, anh ta không phải là kẻ vô dụng sao?” Giám độc không tin.

Đỗ Hồng lắc đầu, nói: “Tôi cũng không rõ, có lẽ trùng tên thôi, nhà họ Tô kia có bao giờ coi trọng thằng con rễ vô dụng đó đâu. Dù đúng là một người, Hàn Tam Thiên sao lại giúp nhà họ Tô được chứ.”

Giám đốc cũng thấy cách nghĩ này đúng hon, gật đầu nói.

Tô Nghênh Hạ không tới công ty mà đi về khu biệt thự Đỉnh Vân luôn, cô muốn chia sẻ tin tốt này cho Hàn Tam Thiên.

Nhưng lúc đi tới cửa biệt thự, Tô Nghênh Hạ mới nhận ra Hàn Tam Thiên đã biết kết quả này từ sớm, cần gì cô phải chia sẻ đâu?

Tô Nghênh Hạ vẫn muốn hỏi vì sao Đỗ Hồng lại nễ mặt anh như vậy.

“Nghênh Hạ, sao hôm nay con về sớm thế?” Tưởng Lam thấy Tô Nghênh Hạ về nhà, thì cảm thấy ngạc nhiên.

“Mẹ, Tam Thiên đâu?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

Tưởng Lam kéo Tô Nghênh Hạ ngồi xuống sô pha, nói: “Mẹ đã nói qua với Hàn Tam Thiên, cậu ta đồng ý thay đổi người đứng tên biệt thự, con rảnh thì đi làm giấy tờ đi.”

Tô Nghênh Hạ nghe thấy thé thì trầm mặt: “Mẹ, đây là lý do mẹ muốn Hàn Tam Thiên ở nhà?”

“Sao, mẹ lợi hại không?” Tưởng Lam đắc ý.

“Mẹ, con không muốn.” Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói.

“Con nhóc này, đầu bị va vào đâu rồi à, mẹ tốn công tốn sức lắm cậu ta mới đồng ý, mẹ vì con thôi, nếu con không làm thì đừng nhận người mẹ này nữa.” Tưởng Lam chống nạnh, khó chịu nói, bà tin mình dùng cách này sẽ uy hiếp được Tô Nghênh Hạ thỏa hiệp.

Tầm quan trọng của Hàn Tam Thiên trong nhà này không cần nói cũng biết. Nếu không có anh, Tô Nghênh Hạ không có khả năng lên làm người phụ trách hạng mục phía tây, cũng không thể lầy được cơ hội vay vốn một tỷ, mặc kệ biệt thự hay ly hôn, Tô Nghênh Hạ đều không thể làm.

Hơn nữa không có những điều này, Tô Nghênh Hạ cũng sớm đối diện với bản thân mình, sẽ không ly hôn với Hàn Tam Thiên.

“Được.” Tô Nghênh Hạ không do dự đứng lên đi tới phòng ngủ.

Tưởng Lam ngây người, bà uy hiếp tới vậy mà Tô Nghênh Hạ vẫn không thỏa hiệp.

“Tô Nghênh Hạ, con đứng lại cho mẹ.” Tưởng Lam thét lên: “Trong mắt con mẹ không là gì đúng không?”

“Mẹ, mẹ tự dưng gây chuyện, chẳng nhẽ con phải hùa theo mẹ sao? Con đã nói rõ rồi, con hy vọng mẹ không có những tư tưởng đó, bằng không mẹ dọn ra đi.” Tô Nghênh Hạ bình tĩnh trả lời.

“Con…” Tưởng Lam chỉ vào mặt Tô Nghênh Hạ, tức giận nói không lên lời.

Tô Nghênh Hạ về phòng, thấy Hàn Tam Thiên đang chơi di động, bộ dạng lười biếng.

Đi tới mép giường, Hàn Tam Thiên lùi lại cho Tô Nghênh Hạ ngồi, cười hỏi: “Sao, việc hôm nay thuận lợi chứ?”

“Mẹ em lại gây chuyện với anh sao?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Cũng tạm, anh không khó xử lắm, nhưng sang tên biệt thự cho em là đương nhiên rồi.” Hàn Tam Thiên nói.

“Anh không biết vì sao mẹ em lại làm thế à, anh sao lại đồng ý?” Tô Nghênh Hạ không hiểu.

“Anh biết mục đích của mẹ, nhưng chuyện này em làm chủ mà? Anh không tin mẹ, chẳng lẽ không tin em được sao?” Hàn Tam Thiên cười nói.

Tô Nghênh Hạ cảm động, thì ra anh đồng ý với Tưởng Lam không bởi vì bà, mà vì tin tưởng cô!

Cô cúi người, hôn phớt lên môi Hàn Tam Thiên, xong hoảng hốt chạy ra khỏi phòng.

Hàn Tam Thiên còn đang ngắn người, trong giây lát chưa lấy lại được tinh thần, chờ thời điểm anh nhận ra vừa nãy xảy ra việc gì thì cười khổ. Hàn Tam Thiên liếm môi, tiếc nuối.

Hương vị sao lại ngọt như thế?

Nhanh sau đó, Tô Nghênh Hạ lại quay về phòng, bởi vì cô vẫn còn chuyện để hỏi.

Cô cúi đầu, dựa vào cửa: “Chuyện vay vốn đã xong rồi, tổng giám đốc Đỗ nễ mặt anh mới cho nhà họ Tô vay, mặt mũi của anh giá trị một tỷ sao?”

“Nụ hôn của em còn hơn ngàn vàng, một tỷ tính nhiêu.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Tô Nghênh Hạ vốn đang đỏ bừng mặt, nghe thế hận không thể tìm chỗ trốn, cô uy hiếp nói: “Không được nhắc lại chuyện vừa rồi nữa.”

“Sao được, mỗi ngày anh đều được hưởng thụ mùi vị khác nhau, từ hôm nay trở đi, anh phải tuyệt thực để hương vị của em không biến mắt.” Hàn Tam Thiên mặt dày nói.

Tô Nghênh Hạ tức giận dậm chân, bộ dạng thẹn thùng đó khiến Hàn Tam Thiên bật cười.

“Anh còn cười, đêm nay muốn ngủ ngoài đường sao?”

Tiếng cười đột ngột dừng lại, Hàn Tam Thiên nghiêm túc nói: “Đúng rồi, Đỗ Hồng nói gì sao?”

“Ông ấy nói có cơ hội thì dẫn anh gặp ông ấy chút.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Ừ, để rảnh anh gặp.” Hàn Tam Thiên nói, tuy anh khinh thường loại quan hệ như này, nhưng nó lại hỗ trợ Tô Nghênh Hạ rất nhiều. Hiện giờ Tô Nghênh Hạ đang dần dần khống chế quyền sở hữu của công ty, muốn phát triển tại Thiên Vân này, không thể thiếu các mối quan hệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK