Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 279:

 

Đông Hạo không hề nghiêng mặt, hơn nữa lại còn cam tâm tình nguyện.

 

“Chỉ cần cô chủ vui, cho dù đánh nát mặt Đông Hạo cũng không sao cả.” Đông Hạo nói.

 

Tay Thích Y Vân đã đỏ bừng, đây là do bị lực phản lại.

 

Đông Hạo thấy vậy, vội vàng ngăn cản Thích Y Vân, nói: “Cô chủ, đề tôi tự làm.”

 

Tự bạt tai, tiếng vang tới nhức tai, Đông Hạo không hề ra tay lưu tình.

 

Thích Y Vân cũng không ngăn cản, mắt lạnh nhìn mọi chuyện, cho đến khi khóe miệng Đông Hạo chảy ra máu đỏ tươi mới lên tiếng: “Tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, nếu anh lại không nghe lệnh, tôi sẽ bảo cha gọi anh về.”

 

“Cảm ơn cô chủ.” Đông Hạo khom người cúi đầu, gò má bị đánh sưng vù, biểu cảm vẫn là mặt đầy cảm kích.

 

Thích Y Vân cảnh cáo nói: “Hàn Tam Thiên vô cùng quan trọng đối với tôi, nêu anh cản trở từ trong, tôi sẽ đích thân giết anh.”

 

Đông Hạo nghe được câu này, mặt đầy vẻ không cam lòng, nói: “Cô chủ, nếu như cô cần một con cờ, tôi còn hữu dụng hơn anh ta, hơn nữa cũng cam tâm tình nguyện.”

 

8¬! 2251 9264 @129 Â Trang 6 ~—~ “Anh?” Thích Y Vân khinh thường nhìn Đông Hạo, nói: “Ngoài đánh đấm ra thì anh còn có bản lĩnh gì, chuyện của nhà họ Thích có thể giải quyết dựa vào nắm đấm hay sao? Chẳng lẽ anh còn có thể đánh cả hoàng thất?”

 

Đông Hạo cắn răng, trừ hai nắm đâm ra đúng là gã không có bản lĩnh gì khác, cũng không đánh vào hoàng thất nước Mỹ được, nhưng Hàn Tam Thiên thì sao? Anh ta chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi, dựa vào cái gì mà được cô chủ coi trọng.

 

“Cô chủ, càng kỳ vọng vào anh ta thì thất vọng cũng sẽ càng lớn.” Đông Hạo nói.

 

Thích Y Vân cười nhạt, nói: “Tôi có thể khẳng định anh ta sẽ không khiến tôi thất vọng, bởi vì chúng tôi là cùng một loại người, tôi có thể ngửi ra sự khác biệt người khác từ trên người anh ta, anh ta và tôi chẳng qua cũng vì mục đích nào đó mà ẩn nhẫn.”

 

“Là vì Tô Nghênh Hạ sao?” Đông Hạo nói.

 

Sắc mặt Thích Y Vân lạnh lẽo, nói: “Tô M 2251 9264 @129 Á Trang 8 ~~ == Nghênh Hạ thì sao, lòng háo sắc của đàn ông rất dễ giao động, chỉ cần anh ta có thể giúp đỡ nhà họ Thích, trong sạch của tôi giao cho anh ta thì có sao.”

 

Lồng ngực Đông Hạo thiêu đốt lửa giận không thể át nổi, sao cô chủ có thể bị thứ người như vậy chạm vào chứ!

 

Nhưng thái độ của Thích Y Vân kiên định, Đông Hạo biết nếu như gã giết Hàn Tam Thiên, như vậy cả đòi sẽ không thể đi theo bên cạnh Thích Y Vân.

 

Gã phải nghĩ cách khiến Thích Y Vân biết Hàn Tam Thiên không phải người được chọn thích hợp nhất, chính gã mới là người đó.

 

Trong phòng Hàn Tam Thiên, ăn xong bữa sáng Vương Mậu mang tới. Nhai như nhai sáp, cũng không phải là bữa sáng không ngon, mà là trong lòng Hàn Tam Thiên có chuyện, không có ham muốn thưởng thức mỹ vị.

 

“Tam Thiên, cậu đang lo chuyện thi đấu à?” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hàn Tam Thiên, Vương Mậu hỏi. Thi đấu kiêng ky nhất là lo lắng và mắt bình tĩnh, ông ta biết đây là đầu Hàn Tam Thiên tham gia tranh giải, hơn nữa lại là giải lớn cao thủ như rừng, căng thẳng cũng là điều khó tránh khỏi. Nhưng loại tâm tình này nhất định không thể kéo dài đến khi thi đấu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phát huy năng lực.

 

“Không, thi đấu không có gì đáng lo.” Hàn Tam Thiên bình tĩnh nói.

 

Vương Mậu không biết trong lòng Hàn Tam Thiên đang nghĩ gì, nghe được câu này chỉ coi như Hàn Tam Thiên đang tự an ủi bản thân, nói: “Nếu không tôi nghĩ cách giúp cậu thả lỏng một chút.”

 

“Ông Vương, tôi thật sự không sao, cuộc thi với tôi mà nói rất đơn giản.” Sau khi Hàn Tam Thiên nói xong đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi Vương Mậu: “Ông Vương, lần tranh giải này Thượng Quan Hắc Bạch có tham gia không?”

 

“Không biết, với địa vị của Thượng Quan Hắc Bạch, ông ấy đã rất lâu rồi không tham gia tranh giải quốc nội, hơn nữa ngay cả các cuộc thi quốc tế cũng rất ít khi tham dự, hiện tại trong giới cờ vây ông ấy là cấp bậc nhân vật được mọi người kính trọng, nếu ông ấy tham gia giải đấu thì những người khác thi đấu sao lại chứ.”

 

Vương Mậu cười khổ nói, nếu như Thượng Quan Hắc Bạch tham gia, như vậy cuộc thi này sẽ không còn ý nghĩa, đơn thuần là một mình Thượng Quan Hắc Bạch biểu diễn tài năng.

 

“Như vậy không có cách nào để ông ấy so đấu với tôi à? Lần này tôi tới nhất định phải thắng ông ấy.” Hàn Tam Thiên nói, đã nói với Tô Nghênh Hạ vậy rồi, thắng Thượng Quan Hắc Bạch là có thể giành dược cơ hội thưởng thức son môi vô số lần, đây cũng là mục đích Hàn Tam Thiên đến thành phố Phú Dương.

 

“Cậu… cậu muốn đuổi kịp Thượng Quan Hắc Bạch?” Vương Mậu khiếp sợ nhìn Hàn Tam Thiên, mặc dù lần trước anh đã tạo được chút phiền toái cho Thượng Quan Hắc Bạch nhưng cuối cùng vẫn thua, cho dù trong lòng không phục, đối mặt với nhân vật như Thượng Quan Hắc Bạch anh cũng phải ẩn nhẫn mấy năm, đến khi tài đánh cờ của mình tiến bộ sau đó mới tới báo thù chứ. Gấp như vậy không phải đưa mặt tới cửa cho người ta đánh hay sao?

 

“Đúng, hơn nữa phải thi đấu với ông ấy, nếu không tôi đến thành phố Phú Dương „ này một chuyến tay không.” Hàn Tam Thiên nói.

 

“Tại sao?” Vương Mậu nghỉ ngờ hỏi, tới thành phố Phú Dương không phải để tham gia thi đấu hay sao, chẳng lẽ Hàn Tam Thiên còn những mục đích khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK