Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 254:

 

“Em biết Thượng Quan Hắc Bạch không?”

 

Hàn Tam Thiên hỏi.

 

Tô Nghênh Hạ nhẹ gật đầu, nói: “Đương nhiên là biết, tuy rằng em không hiểu nhiều về lĩnh vực cờ vây, nhưng trước kia ông nội rất thích đánh cờ, Thượng Quan Hắc Bạch là thần tượng của ông ấy đó, vô cùng lợi hại.”

 

“Nếu như anh nói, ngay cả Thượng Quan Hắc Bạch cũng không phải là đối thủ của anh thì sao?” Hàn Tam Thiên cười bảo.

 

Tô Nghênh Hạ vỗ trán Hàn Tam Thiên, nhắc nhở: “Sau này khoác lác phải thật một chút, nói thái quá như vậy, ai mà tin được, em hoài nghỉ anh căn bản không rõ địa vị của Thượng Quan Hắc Bạch †rong giới cò vây.”

 

Hàn Tam Thiên sờ mũi, địa vị?

 

Quả thực địa vị của Thượng Quan Hắc Bạch rất cao, nhưng như vậy thì sao?

 

Nếu như anh muốn giành thắng lợi lần này, Thượng Quan Hắc Bạch đáng là gì?

 

“Vốn anh không có hứng thú tham gia thi đầu lần này, nhưng thấy em không tin anh như vậy, anh phải chứng minh với em một chút.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ nhìn Hàn Tam Thiên, lúc này tên này cũng thích khoác lác.

 

“Em có một người bạn cũng thích cờ vây, có cần hôm nào em giới thiệu cho anh làm quen mọt chút không, người đó cũng là cao thủ, nếu anh có thể thắng được người đó, em sẽ tin anh.” Tô Nghênh Hạ nói.

 

“Bây giờ người đó có rảnh không?” Hàn Tam Thiên không kịp đợi hỏi.

 

“Tìm hành hạ cũng không cần gắp gáp vậy chứ, đợi em sắp xếp, nhưng nêu anh thua, em sẽ cực kỳ vô tình chê cười anh, đến lúc đó cũng đừng trách em không nề mặt anh.” Tô Nghênh Hạ nhắc nhở.

 

“Vậy nếu anh thắng thì sao?” Hàn Tam Thiên cười hỏi.

 

Tô Nghênh Hạ suy nghĩ một chút, sắc mặt hơi ửng đỏ nói: “Lại để anh nêm thử mùi Vị son môi.”

 

Câu này của Tô Nghênh Hạ khiến Hàn Tam Thiên như hít phải thuốc lắc, sức chiến đấu bùng nô trong nháy mắt, cho dù bây giờ Thượng Quan Hắc Bạch xuất hiện trước mặt anh thì anh cũng có thể giết đến không chừa một manh giáp.

 

“Là em nói đó, không được đổi ý.” Hàn Tam Thiên bảo.

 

Tháy vẻ mặt chân thành của Hàn Tam Thiên, đột nhiên Tô Nghênh Hạ có chút chột dạ, đừng bảo là tên này không nói khoác đấy? Anh thật sự rất lợi hại hả?

 

Vừa biết chơi dương cầm, còn có thê đánh cờ vây, có thể có loại người như vậy sao?

 

“Thắng rồi nói sau.” Dút lời, Tô Nghênh Hạ lập tức trở về phòng.

 

Với Hàn Tam Thiên mà nói, chuyện này trên cơ bản đã thành công, vì vậy trong lòng anh bắt đầu chờ mong chuyện này, tốt nhất là bạn của Tô Nghênh Hạ có thể xuất hiện sớm một chút, như vậy có thể sớm thưởng thức vị son môi.

 

Ngày hôm sau, Hàn Tam Thiên đến hiệp hội cờ vây một chuyền, tất cả hội viên đều có mặt, bởi vì hôm qua bọn họ đến tìm Tô Nghênh Hạ nên hôm nay cố ý sáng sớm đến chờ đáp án.

 

Hơn nữa bọn họ tin rằng, sau khi bị uy hiếp như vậy, tuyệt đối Hàn Tam Thiên không thể không nghe theo.

 

Anh chỉ là đứa ở rễ nhà họ Tô mà thôi, ở nhà họ Tô không có địa vị gì đáng nói, một khi Tô Nghênh Hạ tạo áp lực với anh, chẳng lẽ anh còn dám phản kháng sao?

 

Những người khác nghĩ vậy, nhưng Vương Mậu thì không, biết được từ chỗ Thiên Xương Thịnh đôi ba câu đã đủ khiến ông ta hiểu rõ sự lợi hại của Hàn Tam Thiên, loại người như anh, làm sao có thể bị uy hiếp chứ?

 

“Hàn Tam Thiên, cậu nghĩ kỹ chưa, Tô Nghênh Hạ đã nói rõ lợi và hại với cậu rồi nhỉ.”

 

“Hừ, cậu vẫn nên suy nghĩ cho Tô Nghênh Hạ hạ một chút, dù sao hai người cũng xem như vợ chồng, cậu không muốn thấy Tô Nghênh Hạ lưu lạc đầu đường đúng không.”

 

“Hơn nữa nếu nhà họ Tô xong đời, cơm cháu của cậu cũng không dễ ăn như vậy nữa.”

 

Nghe thấy mấy câu này, Vương Mậu hãi hùng khiếp vía, máy tên không biết sống chết này, còn uy hiếp Hàn Tam Thiên như thế, thật sự ngại mạng mình dài hả?

 

“Tam Thiên, cậu đừng nghe bọn họ nói, chỉ là nói giỡn mà thôi, hôm nay cậu tới để làm gì?” Vương Mậu thận trọng hỏi.

 

“Trận đấu bắt đầu lúc nào?” Hàn Tam Thiên hỏi.

 

Vương Mậu hoảng sợ, đột nhiên Hàn Tam Thiên hỏi như vậy, chẳng lẽ muốn đổi ý thật sao?

 

Nhưng mà… nhưng mà chỉ dựa vào những người này uy hiếp, sao Hàn Tam Thiên có thể thỏa hiệp chứ!

 

“Tháng sau.” Vương Mậu nói.

 

Cách tháng sau còn hơn mười ngày, nhưng hơn mười ngày này, Hàn Tam Thiên không dám đảm bảo Đao Thập Nhị có thể liên lạc với người của nhà tù Địa Tâm, nếu người của nhà tù Địa Tâm xuất hiện trong lúc trận đấu diễn ra, vậy thì có chút phiền phức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK