Chương 209:
“Anh ấy đang nổi điên đập đồ trong phòng kia kìa.” Tô Diệc Hàm nói.
Mấy người nhà họ Tô nghe vậy cũng không thầy ngoài ý muốn, anh ta mới lên làm chủ tịch được mây bữa, hiện giờ anh ta phải từ chức sao có thể chấp nhận dễ dàng như vậy.
“Không biết vị chủ tịch mới là ai, ngày mai có thể nhìn rồi.”
“Ai, hy vọng vị đó tiếp tục dùng chúng ta, nếu phải rời công ty, những người như chúng ta rất khó sóng bên ngoài.”
“Đúng vậy, hy vọng công ty không phải thanh trừ.”
Những người họ hàng nhà họ Tô ăn không ngồi rồi nhiều năm, không có chút bản lĩnh nào. Họ chẳng là gì nếu rời công ty nhà họ Tô, nên họ sẽ lo lắng tiền đồ tương lai của mình.
Nhưng hiện giờ vận mệnh của họ đang nằm trong tay vị chủ tịch mới, bọn họ có lo cũng vô dụng, chỉ cầu trời khấn phật cho họ đường sống.
Tại biệt thự Sơn Yêu, cả nhóm Tô Nghênh Hạ về tới nhà mới có thể thả lỏng.
Việc Lưu Hoa chết khiến họ phải chịu áp lực tâm lý, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn như cũ nên không có chuyện gì để lo.
Hiện giờ Tưởng Lam không dám động tới Hàn Tam Thiên, đối xử cực kỳ khách sáo, sợ Hàn Tam Thiên không vui.
Đến nỗi Tô Quốc Diệu không dám nhìn Hàn Tam Thiên một cái, cho dù cùng ăn cơm với Hàn Tam Thiên cũng cảm thầy áp lực cực lớn.
Trên bàn cơm chiều, Hàn Tam Thiên thầy Hà Đình do dự gì đó, dường như bà đang có tâm sự, ngay cả Tô Nghênh Hạ cũng mệt mỏi ủ rũ.
Hà Đình có tâm sự chắc chắn liên quan với con gái của bà, còn Tô Nghênh Hạ ủ rũ khẳng định vì chuyện công ty, dù sao cô cũng là người phụ nữ hiếu thắng, việc cả ngày ở nhà khiến Tô Nghênh Hạ không thích ứng được.
“Nghênh Hạ, mai muốn anh đưa em tới công ty không?” Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ cười khổ, nói: “Em đã từ chức rồi, đi công ty làm gì.”
“AI, nghe mẹ nói, con xúc động quá rồi, như thế chẳng phải đúng ý Tô Hải Siêu sao, nó ước gì con không tới công ty đi làm đó.” Tưởng Lam bất đắc dĩ, chuyện Tô Nghênh Hạ quyết định bà sẽ không tham gia, bởi vì từ trước tới nay Tô Nghênh Hạ luôn làm đúng, nhưng chuyện này thì Tưởng Lam thấy Tô Nghênh Hạ đã sai rồi.
“Mẹ, chuyện đã xảy ra rồi, hiện giờ nói cũng không có ích gì.” Tô Nghênh Hạ gục đầu, thực ra cô cực kì hối hận, hiện giờ Tô Hải Siêu chắc chắn đang cười nhạo cô, nghĩ tới đó Tô Nghênh Hạ cảm thấy phiền muộn.
” Lúc này, Hàn Tam Thiên nói: “Sau khi em từ chức, bât động sản Nhược Thủy cũng giải trừ hợp tác, hơn nữa ngân hàng yêu cầu nhà họ Tô trả vay vốn, nên tình hình công ty bây giờ không tốt lắm.”
Tô Nghênh Hạ không muốn bỏ đá xuống giếng, bởi vì cô muốn đi làm chứ không phải tình hình tồi tệ của công ty.
Tưởng Lam nghe thê thì vui vẻ nói: “Đáng đời, sự quan trọng của Nghênh Hạ ở công ty Tô Hải Siêu sao thay thế được, hiện giờ nó hối hận muốn chết rồi.”
“Cũng chẳng quan hệ với con.” Tô Nghênh Hạ uễ oải ïu xìu nói.
“KHU khù…… Lúc mọi người về huyện Bân, anh đã thu mua lại công ty, cho nên bây giờ em là tân chủ tịch.” Hàn Tam Thiên nói.
Tất cả mọi người bao gồm Hà Đình ngắng đầu, trợn mắt nhìn Hàn Tam Thiên.
Thu mua công ty!
Anh vậy mà thu mua công ty!
Tưởng Lam vô thức nhìn thoáng qua Tô Quốc Diệu, lần này chỉ thẳng tay như thế, tiền Hàn Tam Thiên từ đâu ra, sao lại nhiều như vậy.
Sau khi Tô Nghênh Hạ trải qua giây phút khiếp sợ, cô nói với Hàn Tam Thiên: “Anh… anh không nói giỡn đó chứ, anh thu mua lại công ty?”
“Ngày mai Chung Lương sẽ tìm em giải quyết vấn đề, hơn nữa dự án phía tây công ty có thể không lấy lại được, cho nên em phải tự mình nghĩ cách giúp công ty vượt qua khủng hoảng.” Hàn Tam Thiên nói.
Dự án phía tây quyết định nhà họ Tô có thể trở thành một gia tộc có quyền thế tại thành phố Thiên Vân hay không. Lúc trước bà cụ Tô chọn ăn cả ngã về không nên mới gặp tình cảnh như này, nhưng chỉ cần nghĩ cách dứt khỏi dự án phía tây, lợi dụng vốn tài chính hiện tại để đầu tư phát triển con đường khác, bỏ qua dã tâm trở thành một gia tộc lớn thì nhà họ Tô không phải không thể vượt qua nguy cơ phá sản.
Tô Nghênh Hạ hít một hơi thật sâu nói: “Em sẽ không để anh thất vọng đâu.”
Thấy Tô Nghênh Hạ khôi phục lại sức chiến đấu, Hàn Tam Thiên thoải mái cười: “Anh sẽ không thất vọng, chỉ cần em vui vẻ, anh làm gì cũng được.”
Tô Nghênh Hạ đỏ mặt cúi đầu cảm động, thậm chí đã nghĩ tới một số phương thức cảm ơn đặc thù, những phương thức đó khiến cô cực kì thẹn thùng và cô cũng không nên làm người chủ động, nên cô nhanh chóng vứt cách đó ra khỏi đầu.