Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 262:

 

Sau khi ngồi xuống, Hàn Tam Thiên nói: “Nếu cô muốn giúp Tô Nghênh Hạ thăm dò lòng trung thành của tôi thì không cần đâu.”

 

“Tôi chỉ là rất tò mò vì sao lại có nhiều người xem anh là kẻ bắt lực như thê thôi.”

 

Thích Y Vân cười nói.

 

“Lẽ nào không phải sao?” Hàn Tam Thiên hơi cong khóe miệng, cái tên gọi này theo anh đã hơn ba năm, anh đã quen rồi, hơn nữa kiểu ngụy trang này anh thấy cũng rất không tồi, không để lộ tài năng, giấu vũ khí trong mình.

 

“Có thể mua được biệt thự trên sườn núi ở khu biệt thự Đỉnh Vân, đây không phải là chuyện một kẻ bát lực có thể làm được.” Thích Y Vân nói.

 

Xem ra tối hôm qua ba người bạn thân các cô kề gối nói chuyện, Tô Nghênh Hạ đã nhắc đến không ít những việc liên quan đến anh.

 

“Có tiền thì không phải là kẻ bất lực sao?

 

Định nghĩa này cũng qua loa quá đó, cô còn chưa biết tôi thực sự như thế nào, tất nhiên sẽ không hiểu tôi bất lực đến đâu rồi.” Hàn Tam Thiên cười nói.

 

Thích Y Vân nhíu đôi mày thanh tú, sao lại có người tự nói mình là kẻ bất lực được?

 

Hơn nữa cô rõ ràng có thể cảm nhận được Bðf8 thái bề trên từ trong cốt tủy của Hàn Tam Thiên. Đây không phải thứ một kẻ bất lực có thể có được, chỉ có người ở địa vị cao đã lâu mới có thể dần dần hình thành nên kiểu khí chất này.

 

“Che dấu bản chất thật của mình, chắc chắn là có nguyên nhân, tôi không thể can thiệp vào chuyện của anh, nhưng tôi hi vọng, bát kể lúc nào, anh cũng không để Tô Nghênh Hạ chịu tổn thương.” Thích Y Vân nói.

 

“Tô Nghênh Hạ có thể có người chị em như cô, thật không tôi, cô có thể yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, không ai dám làm tổn thương cô ấy.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Thích Y Vân đứng lên, áo ngủ bằng vải tơ lụa càng phô bày ra vóc dáng của cô ta, giọng điệu chậm rãi nói: “Tôi đối với cô ấy, không chỉ là tình chị em, tôi rất yêu cô ấy.”

 

Những lời này khiến cho Hàn Tam Thiên như bị sét đánh!

 

Cô gái xinh đẹp như vậy, lẽ nào lại là…

 

Đậu mái Hàn Tam Thiên bật người đứng dậy, tối hôm qua Tô Nghênh Hạ còn ngủ cùng cô ta, không xảy ra chuyện gì chứ!

 

“Không cần căng thẳng như vậy, tôi chỉ ôm cô ấy ngủ thôi.” Thích Y Vân đắc ý nói.

 

Nhìn bóng lưng Thích Y Vân trở về phòng, Hàn Tam Thiên nổi da gà khắp người, anh cũng không muốn Tô Nghênh Hạ bị đưa tới cho Thích Y Vân một cách khó hiểu, nhưng chuyện này anh làm sao mở miệng nói với Tô Nghênh Hạ được đây?

 

Thích Y Vân là một cô gái, còn là chị em tốt nhát của Tô Nghênh Hạ, có ưu thế trời ban đói “Bà nội cô, cô đừng có làm loạn nha, nếu không tôi đi đâu mà khóc đây?” Hàn Tam Thiên vẻ khổ sở nói.

 

Khi tới mười một giờ, Tô Nghênh Hạ mới rời giường, dẫn theo Thảm Linh Dao đầu tóc rồi bù đi ra phòng khách, sắc mặt cũng không tốt lắm, trên mặt treo hai con mắt gấu trúc.

 

Thích Y Vân đeo kính mắt vào, khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm của cô ta, nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, sự điềm đạm này đã không thể nào nhìn thẳng được nữa rồi.

 

“Tam Thiên, hôm nay bọn em muốn đi dạo phó, anh đi không?” Tô Nghênh Hạ hỏi Hàn Tam Thiên.

 

“Vẫn là thôi đi vậy, thời gian thân thiết của mọi người, anh không tham gia vào nữa, có điều…” Hàn Tam Thiên muốn nói lại thôi, kêu cô cảnh giác với Thích Y Vân, nhưng lời này thật sự không biết nên nói thế nào.

 

“Sao thế?” Tô Nghênh Hạ nghi hoặc nói.

 

Lúc này Thích Y Vân lại cố ý kéo tay Tô Nghênh Hạ, hỏi Hàn Tam Thiên: “Anh không phải là không yên tâm, sợ chúng tôi lừa bán Nghênh Hạ đi chứ?”

 

Sắc mặt Hàn Tam Thiên biến thành tượng Quan Công, Thích Y Vân đang có ý khiêu khích anh!

 

“Không, không có, mọi người cẩn thận chút, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh ngay nhé.” Hàn Tam Thiên chấp nhận số phận mà nói.

 

Anh không đi dạo phó, trừ việc cho ba người bạn thân không gian thoải mái nhất thì còn một lí do khác. Hồi nãy Thanh Vân gọi điện thoại tới, nói đã xảy ra chuyện, bị người khác đánh, Hàn Tam Thiên vẫn phải đi xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

 

Có điều cuộc điện thoại đó là gọi tới từ một tiếng trước, từ thái độ không nhanh không chậm của Hàn Tam Thiên có thể thấy anh vốn không quá để tâm đến chuyện này.

 

Thanh Vân che giấu thân thủ của mình, cho dù có bị đánh cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

 

Đến khi ba người Tô Nghênh Hạ trang điểm xong ra khỏi nhà thì đã sắp mười hai giờ rồi, Hàn Tam Thiên mới nhanh chóng đi tới nơi mà Thanh Vân nói.

 

Một quán bar nhỏ, quán không lớn, có điều mới sáng sớm, lẽ nào Thanh Vân đã vùi mình ở bar cả đêm rồi sao?

 

Gọi vào dãy số của Thanh Vân, Hàn Tam Thiên nói: “Tôi đến rồi, anh ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK