Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 323:

 

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Tưởng Lam không thể chấp nhận Tô Quốc Diệu nói có ý đúng, hơn nữa sau khi Thi Tỉnh và Nam Cung Thiên Thu xuất hiện, dù ngu thế nào Tưởng Lam cũng không cho rằng Hàn Tam Thiên chỉ có ít tiền mà thôi.

 

Không rõ thân phận của cậu ta như nào, nhưng chắc chắn không phải người đơn giản.

 

“Với năng lực của cậu ta, sao không giải quyết luôn đi. Giờ để Tô Nghênh Hạ bị cả thành phố phỉ nhổ, cậu ta cũng thế, luôn miệng nói yêu Tô Nghênh Hạ, đây là yêu sao?” Tưởng Lam nói.

 

Tô Quốc Diệu lắc đầu, ông không rõ Hàn Tam Thiên muốn làm gì, nếu ông có năng lực giải quyết đã xử lý mọi chuyện ổn thỏa từ lâu rồi, sao có thể an nhàn nằm trong bệnh viện.

 

“Tôi cảm thấy chúng ta không nên động tới chuyện này, tuy bà ỷ vào việc Hàn Tam Thiên yêu Nghênh Hạ nên không sợ đắc tội cậu ta, nhưng bà phải nghĩ lại, sau này cậu ta sẽ giúp nhà chúng ta càng tốt hơn, việc gì phải đi gây chuyện làm gì.” Tô Quốc Diệu khuyên.

 

“Muốn dựa cậu ta thì sao, tôi là mẹ cậu ta, chẳng lẽ không được dạy bảo sao?”

 

Tưởng Lam kiêu căng ngạo mạn nói.

 

Tô Quốc Diệu thở dài, đó là tính cách của Tưởng Lam, lúc nào cũng tìm được lý do để trèo lên đầu người khác, chẳng lẽ bà không lo lắng kết cục khi bị Hàn Tam Thiên chán ghét sao?

 

Lui một bước là trời cao biển rộng, nhưng lại lui một bước gặp vực sâu vạn trượng, Hàn Tam Thiên sẽ lùi sao?

 

Khi Hàn Tam Thiên không nhịn được nữa, lúc đó hối hận cũng không kịp.

 

“Đừng than ngắn thở dài trước mặt tôi, tôi chưa chết đâu.” Tưởng Lam trừng mắt với Tô Quốc Diệu.

 

Tô Quốc Diệu nhìn Tưởng Lam không biết suy nghĩ, thì cảm thấy bắt lực, có lẽ máy năm gần đây ông để bà thích làm gì thì làm nên mới tạo nên tích cách này.

 

“Nếu bà muốn đi bệnh viện thì tự đi đi, tôi không đi đâu.” Tô Quốc Diệu nói xong, đứng dậy về phòng.

 

Tưởng Lam do dự, cuối cùng vẫn không dám đi, lời Tô Quốc Diệu cũng có ý đúng, không phải tình huống bất đắc dĩ, bà không muốn đắc tội với Hàn Tam Thiên.

 

Đương nhiên, nếu Hàn Tam Thiên không giải quyết được chuyện này, Tưởng Lam nhất định mắng chửi cậu ta lên bờ xuống ruộng.

 

“Hà Đình, rửa cho tôi ít hoa quả, dạo này nhàn quá không biết đường tự tung việc làm sao?”

 

Hà Đình đang bận quét dọn, nhưng bà đã quen Tưởng Lam sai khiến mình như vậy.

 

Mordor.

 

Người người tại Thiên Vân mắng chửi Hàn Tam Thiên, đám người Mặc Dương cũng sôi nổi bàn luận.

 

“Kiểu rầm rộ như này cứ như năm Hàn Tam Thiên kết hôn đó.” Mặc Dương cười nói.

 

“Hôn lê ba năm về trước gây chấn động cả Thiên Vân, bởi vì tin tức đột ngột nên không được BWiỂD người tin tưởng, hơn nữa sau khi mấy người đó biết anh Tam Thiên ở rễ càng cảm thấy nhà họ Tô điên rồi, cũng mắng chửi anh Tam Thiên.” Lâm Dũng nói.

 

“Thật là có điểm ý tứ, thế gian con kiến không biết người khổng lồ vĩ ngạn a.” Mặc Dương cảm thán nói.

 

Đao Thập Nhị không hiểu nhìn Mặc Dương: “Anh Tam Thiên đang làm gì đó, máy ngày rồi còn chưa giải quyết?”

 

Đối với việc Đao Thập Nhị gọi Hàn Tam Thiên bằng anh, Mặc Dựng không quen lắm, dù sai tính tuổi chắc chắn Đao Thập Thị lớn hơn Hàn Tam Thiên, nhưng vì tôn trọng cùng cảm kích Hàn Tam Thiên nên mới có cách gọi này, khuyến chuyện này không có gì đáng trách.

 

“Hàn Tam Thiên bị mắng suốt ba năm, chẳng phản bác lại một lời, khả năng kiềm chế của thằng nhóc này là người đứng thứ nhất trong những người tôi từng gặp.

 

Có thể nhịn những việc không nhịn được, đó là chuyện người bình thường không thể làm, những người như thế một khi bùng nổ sẽ khiến thời thế thay đổi.” Mặc Dương cười nói.

 

Mặc dù Lâm Dũng đối với tình hình của Hàn Tam Thiên chỉ có kiến thức nửa vời, nhưng mà anh ta biết rất rõ Hàn Tam Thiên ẩn núp đáng sợ cỡ nào.

 

Vốn là một nhân vật lớn chỉ cần một tay có thê dây lên mưa gió ở thành phố Thiên Vân, lại cam chịu nhẫn nhục ở rễ ba năm, ở trong mắt Lâm Dũng, đây là điều mà bắt kỳ kẻ nào cũng không thể làm được, cho nên anh ta cùng Đao Thập Nhị không giống nhau, cảm thấy rằng đây là chuyện hợp tình họp lý.

 

Mặc kệ bao nhiêu người phỉ báng, nhưng trong lòng cậu ta không hề quan tâm, thậm chí còn khinh thường, bởi vì người như Hàn Tam Thiên, có năng lực thay đồi cục diện chỉ trong nháy mắt, chỉ cần điều mà cậu ta muốn đều có thể làm được.

 

Nếu như chỉ cần một suy nghĩ có thể giải quyết được ván đề, vậy sao cậu ta cần quan tâm đến chứ?

 

Điều này đã đạt đến trình độ lớn mạnh nhất định, hoàn toàn khinh thường cùng sâu bọ phân chia cao thấp.

 

“Tôi chỉ là thấy bất bình thay anh Tam Thiên thôi, hiện tại đám người Giang Phú nhảy lên nhảy xuống, tôi nhìn không nồi nữa.” Đao Thập Nhị nói.

 

“Thập Nhị, cậu với Tam Thiên là đồng loại, sao lại không hiểu cảm nhận của cậu ta chứ?” Mặc Dương cười nhìn Đao Thập Nhị, mới đầu ông và Hàn Tam Thiên đều chỉ cho rằng Đao Thập Nhị chỉ là người có thân thủ lợi hại, vì Đường Thanh Uyễn mà tình nguyện ở sàn đấu boxing đánh đấm để duy trì cuộc sống, nhưng sau chuyện của nhà tù Địa Tâm, Mặc Dương biết, thân phận của Đao Thập Nhị tuyệt đối không đơn giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK