Chương 44
Tô Nghênh Hạ không hy vọng gì nhiều, bởi vì tối qua Hàn Tam Thiên đã nói, cô có thể thấy nơi đó hàng ngày.
Nếu có thể thấy, chỉ có thể quanh khu nhà hiện tại của cô.
Nhưng Hàn Tam Thiên đã nói, Tô Nghênh Hạ vẫn muốn xác định: “Ở đâu?”
Hàn Tam Thiên vươn tay, chỉ tay vào biệt thự giữa sườn núi: “Kia.”
Tô Nghênh Hạ sửng sốt rồi bật cười, vẻ mặt đến chịu nhìn Hàn Tam Thiên: “Anh khoác lác với em làm gì? Về nhà thôi, Thẩm Linh Dao còn chờ em đó.”
Hàn Tam Thiên không kịp giải thích, Tô Nghênh Hạ đã chạy đi mắt.
Chuyện đó cô không tin là phải, biệt thự Sơn Yêu, là biệt thự được đấu giá gần trăm triệu, ai có thể ngờ người đứng ra mua chính là đứa con rẻ vô dụng nhà họ Tô đâu?
Hàn Tam Thiên mỉm cười, nhìn theo bóng lưng của Tô Nghênh Hạ rồi lắm bẩm trong miệng: “Mười lăm tháng này em sẽ biết, hi vọng em vừa lòng với niềm vui này.”
Sau bữa sáng một lúc, Thẩm Linh Dao đã gọi điện thoại cho Tô Nghênh Hạ, còn dặn dò cẩn thận không cho Tô Nghênh Hạ đưa Hàn Tam Thiên theo, nếu Tô Nghênh Hạ làm thế cô sẽ cắt đứt tình bạn này.
Tô Nghênh Hạ bị uy hiếp thì dở khóc dở cười, cô đành bảo Hàn Tam Thiên ở nhà.
Hai người gặp nhau ở dưới lầu, Thẩm Linh Dao nhìn quanh với bộ dạng mất mát, có lẽ vì Hàn Tam Thiên không xuất hiện.
“Tớ gọi anh ấy xuống nhé?” Tô Nghênh Hạ cười.
Thẩm Linh Dao trừng Tô Nghênh Hạ, nói: “Gọi xuống làm gì, cậu cùng anh ấy kết hôn rồi, còn tình cảm như thế, tớ đâu phải loại mặt dày đi cướp chồng người khác?”
Nhìn Thẩm Linh Dao mạnh miệng, Tô Nghênh Hạ nói: “Cậu có bản lĩnh thì cướp đi, mình ước gì cậu làm vậy đó.”
Thẩm Linh Dao nhéo hông Tô Nghênh Hạ, rồi nói: “Được lắm, cậu còn dám khoe mẽ, cậu làm người như thế là không được, hơn nữa anh ây yêu cậu như vậy, †ớ cướp sao được? Còn nữa, bộ dáng khẩu thị tâm phi của cậu đã bán đứng cậu rồi Trước kia Thảm Linh Dao bênh Tô Nghênh Hạ vì thanh danh của Hàn Tam Thiên quá tệ, là vết nhơ trong cuộc đời Tô Nghênh Hạ.
Nhưng bây giò Thẩm Linh Dao đã hiểu, mặc kệ bên ngoài đồn đại như thế nào, bọn họ không thể hiểu được hạnh phúc của Tô Nghênh Hạ.
Hàn Tam Thiên không phải là một người vô dụng, không ai biết điều đó, nhưng Thẩm Linh Dao lại cảm thấy anh không phải là người đơn giản như vậy.
“Đúng rồi, Hàn Tam Thiên là người như thế nào?” Thảm Linh Dao tò mò hỏi Tô Nghênh Hạ. Ba năm nay anh sống một cuộc sống cam chịu như thế, bỗng nhiên lần này lại chơi lớn, bao trọn cả nhà hàng khiến Thẩm Linh Dao có cảm giác kì lạ, Hàn Tam Thiên như con hổ đang ngủ say dần dần tỉnh giác.
Vấn đề này làm Tô Nghênh Hạ cực kì bối rối, cô hỏi bản thân mình vấn đề này nhiều lần rồi.
Hàn Tam Thiên rốt cuộc là người như thế nào, vì sao gần đây anh lại khác như vậy.
Nhà hàng Pha Lê, mua xe mua nhà, đây không phải là điều một người ở rể vô dụng làm được.
Hơn nữa anh đã nói sẽ vì mình mà thay đổi, nhưng sự thay đổi đó như thế nào, Tô Nghênh Hạ không hề biết.
“Thật ra tớ cũng không biết, nhưng tớ sẽ nói cho cậu một bí mật.” Tô Nghênh Hạ làm vẻ thần bí.
Lời này khiến Thẩm Linh Dao cực kỳ tò mò, vội vàng hỏi: “Bí mật gì?”
“Hai chiếc xe trong nhà đều do anh ấy mua, hơn nữa dạo gần đây anh ấy lại mua thêm một căn nhà, tuy là nhà cũ nhưng không tệ lắm.” Tô Nghênh Hạ không nói cho ai biết chuyện này, Thẩm Linh Dao là người đầu tiên cô muốn chia sẻ.
Thẩm Linh Dao kinh ngạc há hốc mồm, cô cho rằng Tô Nghênh Hạ mua xe bằng tiền của công ty, không ngờ hai cái xe đó đều do Hàn Tam Thiên mua, mỗi chiếc hơn một triệu, còn có thêm một căn nhà cũ, người này có tiền vậy sao!
“Tô Nghênh Hạ, sao cậu lại để cho chồng mình giữ tiền riêng? Cậu không biết chuyện đó là việc cấm ky à? Anh ta đi bao nuôi người khác thì sao.” Thẩm Linh Dao vừa giận vừa lo thay Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ lắc đầu, cô chưa bao giờ lo điều đó. Nếu Hàn Tam Thiên muốn có bồ, thì đã làm điều đó từ lâu rồi, sao phải đợi tới bây giờ? Ba năm nay mọi người đều biết địa vị của anh ở nhà họ Tô ra sao, bị người ta khinh thường sỉ nhục mà anh vẫn chưa có tâm tư không chính đáng, bây giò cũng không thể có.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, anh ấy muốn thì làm từ lâu rồi, không cần phải chờ đến bây giờ đâu?” Tô Nghênh Hạ nói.
Thẩm Linh Dao nhìn Tô Nghênh Hạ tự tin như thế thì không nói lại được, chỉ có thể hâm mộ thở dài.
“Haizz, cậu tốt rồi, có người chồng yêu thương mình như vậy, còn tớ thì thảm, yêu người không nên yêu, công việc vẫn chưa ra đâu vào đâu.” Thẩm Linh Dao nói với bộ dáng sống không còn gì luyễn tiếc.
“Tớ chia một nửa cho cậu nhé?” Tô Nghênh Hạ đùa vui.
Thẩm Linh Dao lườm Tô Nghênh Hạ, nói: “Cậu đừng khiêu khích tớ, tớ mà nhịn không được, với sắc đẹp này, chỉ cần đôi chân này cũng quyên rũ được anh ta rồi.”
Tô Nghênh Hạ không đề lời này vào trong lòng, bởi vì cô biết Thẩm Linh Dao không làm vậy, dù cô ây có làm thì Hàn Tam Thiên vẫn giữ được tâm của mình.
Trong lúc hai người đi dạo phố, Hàn Tam Thiên đã lái xe tới khi biệt thự Đỉnh Vân.
Khu biệt thự cao cấp sẽ không cho xe lạ đi vào, cho dù bạn bè hay người nhà của chủ biệt thự cần đăng ký hoặc chủ nhà chủ động liên hệ với bảo an mới được vào.
Hàn Tam Thiên là chủ biệt thự Sơn Yêu, nhưng anh chưa đăng ký xe nên vẫn bị chặn ở ngoài.
Chiếc xe Lamborghini không hay thấy ở thành phố Vân ngừng lại trước cổng khu biệt thự, người bảo vệ vừa chặn Hàn Tam Thiên vội vàng nhiệt tình tiếp đón chủ nhân chiếc xe đó.
Trên xe có một đôi nam nữ, người đàn ông tay để trên cánh, bộ dáng cực ngầu, người phụ nữ ăn mặc khá quyền rũ, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn cùng bộ ngực vĩ đại.
“Ngài Khổng, ngài đã trở về.”
Khổng Võ nhìn chiếc Audi, khinh miệt hỏi: “Cái xe rởm này chặn đường làm gì?”
Bảo vệ hốt hoảng, vị này là đại thiếu gia nhà họ Khổng, nếu khiến gã không vui, vậy ông xui xẻo rồi, ông vội vàng nói: “Tôi không biết đây là ai, chắc không phải là người nơi này, tôi đang chờ tin của phía trên để duyệt.”
“Chờ, anh muốn tôi phải chờ cùng anh ta ở chỗ này?” Khổng Võ bực bội nhìn bảo vệ.
“Không không không, tôi sẽ bảo người kia đánh xe ra chỗ khác, ngài Khổng không cần chờ đâu.” Bảo vệ nói xong thì quay đầu bảo Hàn Tam Thiên: “Anh chạy dịch vào một chút, đừng chắn đường ngài Khổng.”
Hàn Tam Thiên lên xe, dịch xe sang bên, tuy anh là chủ biệt thự Sơn Yêu, nhưng đã tới nơi này thì phải theo quy định của nơi này.
Khổng Võ nhìn Hàn Tam Thiên, lắc đầu: “Không có chuyện gì cũng chạy tới khu biệt thự Vân Đỉnh này, còn chạy chiếc xe dởm kia nữa, không cần mặt mũi à.”
Rồi chiếc xe Lamborghini từ từ chạy đi, cấp trên của bảo vệ cũng báo lại, Hàn Tam Thiên đã vào được bên trong.
Khổng Võ không thèm để chuyện này trong đầu, lúc về tới nhà, gã gấp gáp kéo người đẹp vào phòng.
Sau một hồi mây mưa, người đẹp dựa vào ngực Khổng Võ, dịu dàng nói: “Em chưa bao giò tới khi biệt thự cao cấp như này, anh dẫn em ra ngoài mở rộng tầm mắt đi.”
“Có gì đẹp đâu, chỉ nhiều phòng, nhiều tầng hơn nhà người khác thôi.” Khổng Võ cười, ở đây đã quen, khiến thứ xa hoa trong mắt người khác không có giá trị gì với gã. Hơn nữa người tại khu biệt thự Đỉnh Vân không hề đơn giản, trừ máy con đường dành cho người đi bộ ở bên ngoài, gã không dám tới khu vực của người khác, chọc tới phiền toái không giải quyết được thì chết.
“Em muốn đi lên sườn núi xem, nghe nói ở đó có căn biệt thự được đấu giá lên 89 triệu, không biết nó như thế nào.” Người đẹp chờ mong.
Không Võ không được tự nhiên, chỗ kia không phải là nơi gã có thể tùy tiện tới, người mua chưa từng xuất hiện. Hơn nữa toàn bộ khu vực sườn núi là khu vực tư nhân, bị chủ nhà phát hiện gã rồi tố gã xâm phạm nhà ở bất hợp pháp thì Khổng Võ gánh không được.
“Anh không thể tới đó à?” Cô bé nhỏ xinh thất vọng.
Khổng Võ do dự, gã không thể mát mặt trước người đẹp được, hơn nữa biệt thự Sơn Yêu đang được sửa sang lại, chủ biệt thự chắc không ở đó, giờ đi xem thử tý cũng không có việc gì.