Chương 363:
Tuy rằng bà chủ không rõ thế cục của thành phố Thiên Vân cho lắm, nhưng bà từ miệng Dương Thần biết được sức ảnh hưởng của đám người Giang Phú ở thành phố Thiên Vân, những người đó, vậy mà phá sản hét!
“Chuyện này… chẳng lẽ là do Hàn Tam Thiên làm sao?” Đôi mắt đẹp của bà chủ trọn trừng, cảm giác tâm can đều đang run rấy, từ trước tới nay bà chưa từng tiếp xúc với nhân vật lợi hại như thế, loại chuyện này, cho dù là nhà họ Lục ở đảo Bedrock cũng khó mà làm được.
“Trừ cậu ta ra, còn ai được nữa.” Dương Thần cười khổ nói, Giang Phú đắc tội Hàn Tam Thiên, công ty của gã chưa tới ba ngày đã phá sản, néu nói hai chuyện này không liên quan gì với nhau, ai mà tin?
Bà chủ hít vào một hơi, chất phác nói: “Ông trời ơi, tên nhóc đẹp trai này rốt cuộc là ai, cậu ta đến đảo Bedrock còn chưa được máy ngày, nhanh như vậy đã khiến Giang Phú phá sản rồi!”
“Đúng vậy, bây giờ mới được mấy ngày đã đủ để cậu ta làm chuyện này, bây giờ bà còn cho rằng cậu ta không phải đối thủ của nhà họ Lục không?” Dương Thần cười hỏi.
Sự tra tấn linh hồn này khiến bà chủ không phản bác được, lúc trước bà thật sự cho là vậy, hơn nữa chắc chắn rằng Hàn Tam Thiên không có chút cơ hội, nhưng mà hiện tại bà không thể coi thường Hàn Tam Thiên được nữa.
“Nhưng dầu gì nơi này cũng là đảo Bedrock mà.” Bà chủ nói.
“Gó lẽ đối với loại người như cậu ta mà nói, căn bản không có sang sông, lỡ như con rắn này, là địa đầu xà của cả Trung Quốc thì sao?” Địa Tâm nói. (Đang nhắc tới câu “Rồng qua sông không bằng địa đầu xà”, bên mình có câu na ná là phép vua thua lệ làng ấy) Bà chủ nghe thấy ba chữ cả Trung Quốc này thì bất đắc dĩ trợn mắt, bà thừa nhận Hàn Tam Thiên rất lợi hại, nhưng cũng không lợi hại đến mức khoa trương vậy chứ.
“Anh đó, đúng là muốn đổi đời đến điên rồi, nếu cậu ta thật sự là đại nhân vật cấp bậc như vậy sao có thể dễ dàng bị anh biết chứ.” Bà chủ nói.
“Mặc kệ cậu ta có phải hay không, tôi cũng quyết định ở lại, ít nhất đây là một cơ hội, tôi không muốn mỗi ngày đều trải qua cuộc sống mở mắt là thấy trước được tương lai nữa.” Dương Thần nói.
Tâm lý của Dương Thần là một hiện tượng phổ biến trong xã hội, cũng là cuộc sống mà đa phần mọi người đều trải qua, liếc cái nhìn thấu tương lai, cuộc đời không có chút gợn sóng nào, không có thăng trầm bình thản cả đời, chưa nói tới an nhàn, nhưng yên ổn đến mức khiến người ta rất nhàm chán.
“Anh muốn ở lại, tôi sẽ không cản anh, như vậy cũng dễ để tôi chăm sóc anh thêm một khoảng thời gian.” Bà chủ cười ôm cổ Dương Thần.
Trong căn phòng này kiều diễm thoải mái, nhưng trong một căn phòng khác lại có vẻ hơi yên lặng.
Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ nằm trên giường, ở giữa giống như cách một dòng sông ngân vậy, không xâm phạm lẫn nhau, vợ chồng hai người ở chung như vậy, với Hàn Tam Thiên mà nói giống như cách một ngọn núi, nhưng với Tô Nghênh Hạ mà nói, lại chỉ như cách một tầng sa.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, Tô Nghênh Hạ sẽ bực bội và buồn bực một cách khó hiểu, cô không rõ vì sao một tên đàn ông lại không thể làm vài chuyện mà đàn ông bình thường phải làm.
Bây giờ Tô Nghênh Hạ đã xem Hàn Tam Thiên như chồng thật sự, xem như người phó thác cả đời, vì vậy trong lòng cô, kỳ thật đang mong đợi chuyện kia xảy ra, bởi vì hiện tại bọn họ chỉ là hình thức, cũng chưa chân chính có quan hệ vợ chồng, đáng tiếc một bước này Hàn Tam Thiên chậm chạp không bước, cô thân là một cô gái, không thể nào làm loại chuyện xấu hồ như chủ động.
Mà chuyện này trong mắt Hàn Tam Thiên lại rất đơn giản, anh không muốn làm bất kỳ chuyện gì khiến Tô Nghênh Hạ cảm thấy khó chịu, hơn nữa anh cho rằng Tô Nghênh Hạ vẫn chưa sẵn sàng, vì vậy mặc dù có lúc dục vọng khó nhịn cũng chỉ có thê miên cưỡng dẫn xuông.
Bởi vì quá quan tâm, nên anh mới có vẻ đặc biệt cần thận từng li từng tí.
“Anh ngủ chưa?” Tô Nghênh Hạ không nhịn được hỏi Hàn Tam Thiên.
“Chưa.” Hàn Tam Thiên đáp.
Tô Nghênh Hạ chỉ biết sáng sớm chạy bộ và đi làm Hàn Tam Thiên sẽ bảo vệ cô, nhưng cô lại không biết, không đợi nghe thấy tiếng ngáy của cô, chắc chắn Hàn Tam Thiên sẽ không ngủ, ba năm nay, đêm nào cũng thê.
“Em ngủ đây.”
“Ngủ đi.”
Đối thoại lúng túng tới cùng cực lại khiến Tô Nghênh Hạ hận không thể đạp Hàn Tam Thiên xuống giường, sao trên đời này lại có tên đàn ông ngu xuẩn tột cùng như vậy.
“Em vẫn chưa ngủ được.” Tô Nghênh Hạ tiếp tục nói.
“Ừm… muốn anh tâm sự với em hả?” Hàn Tam Thiên không rõ lắm hỏi.
Sáng hôm sau, công ty đấu giá chào đón người nặng cân nhất đảo Bedrock, Lục Phong.
Lúc Lưu Chương báo chuyện này cho Văn Lương biết, Văn Lương đang ngủ trong khách sạn buộc phải rời giường rửa mặt, nhưng chuyện này, ông ta cũng không quá mức đề bụng, trước kia không dám trở mặt với Lục Phong, nhưng mà hiện tại, ông ta có sức mạnh như vậy.
Chờ sắp hai tiếng, Lục Phong mới thấy Văn Lương tới công ty, điều này khiến ông ta vô cùng tức giận.
“Văn Lương, bây giờ cậu đúng là kiêu ngạo thật nhỉ, để bọn tôi đợi cả hai tiếng.”
Lục Phong bắt mãn nói.
“Ông tới quá đột ngột, cũng không báo trước cho tôi biết một tiếng, tiện để tôi chuẩn bị sớm một chút, thật sự rất có lỗi.”
Văn Lương nói.