Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Cẩn thận tiền của mấy người

Hàn Tam Thiên còn chưa về đến nhà, Tô Nghênh Hạ đã gọi điện thoại đến, cả nhà ba người Lưu Hoa đã đến nhà bọn họ, Tưởng Lam giục cô mau nghĩ cách kiếm ra tiền.

“Tiền đã ở trong tay anh rồi, đang trên đường về nhà.”

Hàn Tam Thiên nói.

Đối với chuyện này, Tô Nghênh Hạ cảm thấy rất có lỗi, nhất là hôm qua đi khách sạn ăn cơm cũng không cho Hàn Tam Thiên đi cùng, khiến anh phải ở nhà một mình ăn mì tôm, nhưng lại phải nhờ anh đến khách sạn để giúp giải quyết phiền phức.

“Tối nay anh đừng nấu cơm ở nhà.”

Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Tam Thiên cười nói: “Không nấu cơm, vậy bố mẹ ăn gì đây?”

“Chẳng lẽ bọn họ không có tay sao, để cho hai người họ tự nấu đi.”

Tô Nghênh Hạ tức giận nói.

“Được.”

Về đến nhà, Lưu Hoa nhìn thấy cái túi trong tay Hàn Tam Thiên, cho rằng bên trong nhất định là tiền, không đợi Hàn Tam Thiên đưa cho bà ta đã vội vàng cướp lấy, lén lút nhìn thoáng qua, thấy bên trong là một đống đỏ chói, trên mặt mới lộ ra nụ cười hưng phán.

“Đi đâu vậy, tốn bao nhiêu thời gian.”

Lưu Hoa khiển trách Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên lắc đầu không nói gì, cả nhà này ai cũng quá đáng, cũng vì nể mặt Tô Nghênh Hạ nên anh mới lười tính toán, nếu không thì tối hôm qua bọn họ đã xong đời rồi.

Sau khi Lưu Hoa nhìn thoáng qua Tưởng Phong Quang, ông ta mới nói với Tưởng Lam: “Tưởng Lam, bọn anh còn có việc nên đi trước đây.”

Tô Quốc Diệu tức giận đến mức không biết nói gì cho phải, vay người khác hai trăm ngàn tệ, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói, cầm tiền là đi luôn, loại người như thế còn có thể trông chờ vào việc trả lại tiền hay sao?

“Hàn Tam Thiên, cậu đi tiễn bọn họ đi.”

Sắc mặt Tưởng Lam cũng không tốt lắm, nhưng cũng không phải vì thái độ của Tưởng Phong Quang, mà là vì sau khi đưa hai trăm ngàn tệ cho bọn họ xong, đau lòng đến khó thở.

“Được.”

Hàn Tam Thiên đáp.

Sau khi ra khỏi cửa, Tưởng Sinh nói: “Mẹ, mẹ già rồi cầm sẽ mệt, để cho con xách cho.”

Lưu Hoa giống như ôm cháu trai vậy, ôm chặt túi xách, sợ bị Tưởng Sinh cướp đi, nói: “Không được, con lên xe xong là ngủ, ngộ nhỡ làm mắt thì phải làm sao bây giờ.”

“Vậy mẹ để cho con nhìn qua một cái cũng được, đến bây giờ con chưa bao giờ thấy hai trăm ngàn tệ trông như thế nào đâu.”

Tưởng Sinh gấp gáp nói.

Lưu Hoa rất cẩn thận mở túi ra, đúng một giây, không thể lâu hơn.

Nhìn thấy dáng vẻ của ba người giống như dân chợ búa , Hàn Tam Thiên ngay cả cười cũng không có hứng thú.

Tưởng Sinh cảnh giác nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Mày nhìn cái gì, chưa bao giờ thấy nhiều tiền như Vậy sao?”

“Ừ, chưa bao giờ thấy.”

Hàn Tam Thiên nghiêm túc nói.

“Hừ, mày còn không mau lấy xe chở bọn tao đi, chạy nhanh lên, giống như khúc gỗ vậy.”

Tưởng Sinh khinh thường nói.

Hàn Tam Thiên bước nhanh xuống nhà, trên đường móc điện thoại ra, gọi cho Lâm Dũng: “Anh tìm cho tôi mấy tên móc túi, phải chuyên nghiệp một tí nhé.”

“Mẹ, số tiền này mẹ phải chia cho con một nửa, con còn chưa tìm được vợ đâu.”

Lúc xuống dưới nhà, Tưởng Sinh thèm thuồng nhìn Lưu Hoa nói.

“Một nửa? Vợ gì mà đắt như vậy hả, mẹ đã tìm sẵn cho con rồi, mặc dù không quá xinh đẹp, nhưng của hồi môn của con bé rất nhiều, sau khi về nhà con phải đi gặp mặt một lần.”

Lưu Hoa nói.

“Mẹ, không phải là loại cực kỳ xấu xí đấy chứ, con của mẹ tuấn tú lịch sự thế này, sao có thể tùy tiện cưới một đứa con gái xấu xí về nhà được.”

Tưởng Sinh mắt hứng nói.

“Xinh đẹp có thể làm thành cơm ăn không? Mẹ cũng đã hỏi rồi, nhà con bé kia có tiền, của hồi môn còn chuẩn bị cả xe, nếu như con không chịu đi, sau này đừng mơ mà lấy được một đồng từ tay mẹ.”

Tục ngữ có câu không phải người một nhà, không vào được cửa nhà, cả nhà ba người này hoàn toàn là một tính nết.

Sau khi lên xe, Tưởng Sinh ngồi chỗ cạnh ghế lái, ánh mắt khinh miệt nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Kẻ vô dụng như mày sao lại gặp may mắn thế chứ, không chỉ tìm được một người phụ nữ xinh đẹp, mà còn có thể ăn cơm mềm một cách đương nhiên.”

“Tiền các người cũng đã cằm rồi, gần đây tôi nghe thấy trên xe có rất nhiều kẻ móc túi, đừng bát cẩn làm mắt đấy.”

Hàn Tam Thiên nhắc nhở.

“Cái miệng quạ đen của cậu, không phải cố ý nguyền rủa tôi chứ.”

Lưu Hoa trợn mắt nhìn Hàn Tam Thiên, đây chính là bảo bối của bà ta, sao anh có thể nói những lời xui xẻo như vậy được.

Hàn Tam Thiên rất muốn nhìn thấy bộ dạng của bọn họ sau khi làm mát tiền, rất tiếc là không có cơ hội ấy.

Sau khi đưa ba người đến bến xe, bọn họ vừa mới xuống xe đã bị người lén lút nhìn chằm chằm, chỉ là bọn họ không hề phát hiện ra.

Trên chuyến xe quay trở về huyện Bân, Lưu Hoa vẫn ôm chặt túi to đựng tiền vào trong lòng, một phút cũng không chịu buông tay, vẻ mặt rất nghiêm túc, ngay cả ánh mắt cũng không dám nháy một chút, chỉ sợ có móc túi trộm mát tiền.

Đi được hơn nửa quãng đường, con mắt của Lưu Hoa khô khốc, một mùi hương nhàn nhạt kỳ lạ dần dần làm bà ta đi vào giấc ngủ.

Lúc xe đi đến trạm, cả nhà ba người bị người lái xe đánh thức.

Lưu Hoa mở mắt ra, điều đầu tiên làm là ôm lấy hai tay, phát hiện trong ngực trống không, lúc này lập tức tỉnh táo lại.

“Tiền, tiền của tôi, tiền của tôi đâu rồi!”

Lưu Hoa cực kỳ hoảng sợ quát.

Hai người Tưởng Phong Quang và Tưởng Sinh giống như dùng chất kích thích, vô cùng tỉnh táo.

“Không phải do bà cầm sao, sao bây giờ lại không có.”

“Mẹ, không phải mẹ đã nói là không được ngủ sao, tiền đâu, tiền cưới vợ của con.”

Tưởng Sinh đau khổ nói.

Lưu Hoa chặn ngang nắm lấy cổ áo của lái xe, nói: “Tôi ngồi xe của ông nên mới bị mắt tiền, ông đền đi, đền cho tôi hai trăm ngàn tệ!”

Làm loạn ở chỗ bến xe, trình độ khóc lóc om sòm của cả nhà ba người này ngay cả lãnh đạo bên trong cũng bị quấy rầy, bến xe không chịu bồi thường hai trăm ngàn tệ cho bọn họ, Lưu Hoa lại chạy đến đại sảnh nơi bán vé mà lăn lộn khóc lớn.

Cuối cùng phía bên bến xe phải báo cảnh sát, mang ba người đi chuyện này mới ngừng lại.

Lúc Hàn Tam Thiên đợi Tô Nghênh Hạ đi về đã nhận được điện thoại của Lâm Dũng.

“Anh Tam Thiên, việc đã xong, tiền phải xử lý như thế nào đây?”

Lâm Dũng hỏi.

“Cho bọn họ chia nhau đi, coi như trả thù lao cho bọn họ.”

Hàn Tam Thiên nói.

Hai trăm ngàn tệ tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là số tiền nhỏ, Lâm Dũng nghe thế còn tưởng Hàn Tam Thiên đang nói đùa, nói: “Anh Tam Thiên, để em bảo bọn họ trả lại cho anh.”

“Không cần, bảo bọn họ cần thận một chút, đừng để bị điều tra ra.”

Nói xong, Hàn Tam Thiên tắt điện thoại, Lâm Dũng bây giờ mới biết là anh không nói đùa, hai trăm ngàn tệ này thật sự là để cho máy tên móc túi kia chia nhau.

Đợi đến lúc Tô Nghênh Hạ tan làm, làm việc cả ngày khiến cô có vẻ rất mệt mỏi, Hàn Tam Thiên thấy thé nói: “Nếu không thì để hôm khác đi ăn cơm đi, hôm nay về nhà nghỉ ngơi.”

Tô Nghênh Hạ lắc đầu, nhà hàng đã đặt trước rồi, sao có thể không đi được, hơn nữa bữa cơm hôm nay cũng là để cảm ơn Hàn Tam Thiên đã giúp đỡ.

“Tòa nhà Phi Điệp, nhưng em cũng không mời anh ăn nồi ở nhà hàng pha lê đâu, ở Quân Duyệt Đình.”

Tô Nghênh Hạ nói.

“Quân Duyệt Đình cũng đã tốt lắm rồi.”

Hàn Tam Thiên lái xe đến tòa nhà Phi Điệp, trên đường Tô Nghênh Hạ nói một ít chuyện hợp tác với bất động sản Nhược Thủy, ngoại trừ việc trong tay phải ra ngoài nhiều hơn, thì bất động sản Nhược Thủy cũng không gây khó dễ gì cho cô, ngược lại còn mọi chuyện đều thuận theo ý kiến của cô.

“Tam Thiên, quan hệ của anh với người bạn học kia chắc chắn là rất tốt nhỉ, néu không cũng sẽ không giúp em như vậy.”

Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Trước kia ngủ chung một giường, đương nhiên là quan hệ rất tốt rồi.”

Hàn Tam Thiên cười nói.

“Thảo nào.”

Tô Nghênh Hạ dĩ nhiên gật đầu nói: “Trong tất cả các phương diện, bất động sản Nhược Thủy đều để phần có lợi cho nhà họ Tô nhiều hơn, đã bớt rất nhiều phiền toái cho em, khi nào có thời gian, anh mời bạn học ra ngoài, em mời anh ấy ăn bữa cơm, coi như là cảm ơn anh ấy.”

“Anh… anh sẽ cố găng, nhưng cậu ta thường rất bận, khó lắm mới gặp được một lần.”

Gương mặt Hàn Tam Thiên có chút cứng ngắc nói.

“Em biết, anh cố gắng tìm cơ hội đi, nếu không được thì thôi, đừng trì hoãn công việc của người ta.”

Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng thở ra, nếu cô nhất quyết đòi tìm bạn học của anh thì anh khổ rồi.

“Anh cũng nghĩ như vậy, dù sao cậu ta cũng không phải chỉ có một công ty này mà thôi.”

Đến Quân Duyệt Đình, Tô Nghênh Hạ đã dùng số điện thoại để đặt chỗ trước, đang xác định lại thông tin với phía bên kia thì biết được chỗ mà cô đã đặt trước không còn nữa.

“Không phải đã định là năm giờ ba mươi sẽ đặt chỗ sao? Bây giờ mới năm giờ hai mươi lăm, vì sao lại không có nữa?”

Tô Nghênh Hạ tức giận nói, còn chưa đến giò mà nhà hàng đã đem chỗ sắp xếp cho người khác, vậy cô đặt chỗ trước còn có ý nghĩa gì nữa?

“Thưa cô thật ngại quá, dưới tình huống không có khách thì cô có thể đặt trước chỗ được, nhưng bây giờ cô nhìn xem, đã đầy khách rồi, nếu như cô vẫn muốn ăn cơm ở đây thì chúng tôi có khu nghỉ ngơi, cô có thể ngồi đó chờ.”

Nhân viên thu ngân thách thức nói, giống như đang nói chỗ này của chúng tôi cũng không thiếu khách, đặt trước được tính là gì chứ.

“Vì sao tôi lại phải đợi, bây giờ tôi muốn đến chỗ mà mình đã đặt trước.”

Tô Nghênh Hạ tức giận nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK