Chương 312:
“Nói nhiều lời vô nghĩa vậy có tác dụng gì? Chúng tôi chỉ có một yêu cầu, kêu Hàn Tam Thiên xuất hiện ngay lập tức, quỳ xuống xin lỗi chúng tôi. Nếu không công ty của cô cứ chờ phá sản đi.” Giang Phú nói, không hề có ý muốn lùi bước.
Người nhà họ Tô vừa nghe chuyện này là do Hàn Tam Thiên mà ra, ai nây đều phẫn nộ không thôi. Công ty thật vất vả mới thở được một hơi, giò lại vì Hàn Tam Thiên mà rước tới phiền toái lớn như vậy.
“Nghênh Hạ, cô nên suy nghĩ vì đại cục công ty đi. Hàn Tam Thiên đắc tội với máy người ông Giang, bảo cậu ta ra quỳ xuống xin lỗi thì có làm sao, đây là điều cậu ta nên làm.”
“Đúng vậy, không thể vì tên phế vật Hàn Tam Thiên này mà hại đến công ty, cô phải nghĩ cho rõ nha.”
“Dù hiện giờ cô là chủ tịch, chúng tôi không có quyền nói, nhưng vì bao che cho hạng phế vật này mà liên lụy cả công ty thì có đáng không?”
Máy người họ hàng nhà họ Tô đều là dáng vẻ hảo tâm mà khuyên nhủ Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ lạnh lùng cười, nếu không có Hàn Tam Thiên, công ty nhà họ Tô sớm đã không còn rồi. Những chuyện này.
chẳng qua là Hàn Tam Thiên không muốn đề cập mà thôi, đám sâu bọ đục khoét vào trong này lại còn hy vọng Hàn Tam Thiên quỳ xuống để đổi lấy sự an ổn của công ty.
Cô biết, những người này cũng không phải thực sự quan tâm công ty, chỉ là lo lắng sau khi công ty sụp đổ, bọn họ sẽ thất nghiệp mà thôi. Để Hàn Tam Thiên quỳ xuống xin lỗi, bọn họ cũng không tổn thất, tất nhiên sẽ cảm thấy chẳng có gì quá đáng.
“Chuyện của công ty nếu đã do tôi quyết định thì các người không có tư cách bàn tán này nọ về quyết định của tôi, để Hàn Tam Thiên xin lỗi là tuyệt đối không thể nào.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Nghênh Hạ, lẽ nào cô muồn nhìn công ty đóng cửa sao?”
“Trước đây tôi còn cảm thấy cô thật sáng suốt, giờ xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi. Cô chính là một kẻ hồ đồ, căn bản không biết mình nên làm gì.”
Đám họ hàng nhà họ Tô tức giận nói với Tô Nghênh Hạ.
Dù Tô Diệc Hàm đứng ở bên cạnh không nói gì, nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng vui vẻ khi nhìn tình cảnh này. Công ty nhà họ Tô sụp đồ rồi, Tô Nghênh Hạ sẽ không còn là chủ tịch nữa, cũng sẽ không có tư cách chỉ tay năm ngón trước mặt cô ta.
Trong lòng cô ta ước gì công ty có thể sụp đỗ sớm một chút, để Tô Nghênh Hạ mau chóng rơi từ vị trí chủ tịch xuống dưới.
“Tô Nghênh Hạ, chúng tôi đều là muốn tốt cho công ty, cô cứ u mê không tỉnh ngộ đối đầu với ông Giang thì chỉ có một con đường chết thôi.” Tô Diệc Hàm nói.
Giang Phú nghe được câu này, đắc ý nói: “Xem ra máy người cấp dưới của cô hiểu lý lẽ đó, biết Giang Phú tôi là người không thể đắc tội. Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, kêu Hàn Tam Thiên ra mặt ngay lập tức, quỳ xuống xin lỗi chúng tôi, tôi có thể xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.
Tô Nghênh Hạ coi thường lời của Giang Phú, nói với nhân viên của công ty: “Từ hôm nay trở đi, nhận lương nghỉ một tuần, nếu mọi người tin tưởng công ty thì chờ tin tốt của tôi. Còn nếu mọi người cảm thấy công ty xong đời rồi thì có thể đi tìm chỗ khác, Tô Nghênh Hạ tôi tuyệt đối sẽ không ý kiến gì.”
Lời này vừa dứt, xung quanh liền bùng nổ, công ty mới khôi phục lại, còn có rất nhiều chuyện phải làm. Nhận lương nghỉ một tuần, chuyện này đối với công ty mà nói chắc chắn sẽ sinh ra tổn thất cực lớn không thể nghỉ ngờ.
Nhưng nói theo một phương diện khác, sự quyết đoán của Tô Nghênh Hạ cũng khiến cho người khác không thể không phục. Cô thể hiện ra lòng tin mạnh mẽ, khiến cho người khác cảm thấy dù công ty bị Giang Phú nhắm vào cũng sẽ cố gắng qua được khó khăn.
“Chủ tịch Tô thật đúng là quyết đoán, nhận lương nghỉ một tuần!”
“Hiện giờ công ty còn rối loạn một đống, nghỉ làm một tuần thật sự sẽ gắng gượng được tiếp sao?”
“Chủ tịch Tô hẳn là sẽ không đem chuyện này ra đùa chứ? Cô ta là mua lại công ty mới lên làm chủ tịch, nói không chừng có kim chủ sau lưng, hơn nữa tài chính của kim chủ có lẽ là rất mạnh.”
“Lần này thành phố Thiên Vân náo nhiệt rồi, không biết ai có thể cười đến cuối cùng.”
Khi đám nhân viên thì thầm bàn tán, sắc mặt của nhóm người Giang Phú khó coi vô cùng, thái độ mà Tô Nghênh Hạ biểu hiện ra là không nhường lầy một bước, bọn họ không tính tới được chuyện này.
Đương nhiên, nếu thật sự muốn nhắm vào công ty nhà họ Tô, đối với bọn họ mà nói cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Tô Nghênh Hạ, tuổi còn trẻ đã quyết đoán như vậy, khiến cho tôi nhìn cô với cặp mắt khác đấy. Nhưng đây là chuyện thương trường, cô còn quá non nớt. Trên đời này không có thuốc hồi hận, hi vọng cô có thể chấp nhận được cái giá lớn phải trả cho chuyện này.” Giang Phú: lạnh giọng nói.
“Giang Phú, hy vọng ông đừng hồi hận.”
Tô Nghênh Hạ gọi thẳng tên họ, không còn xem Giang Phú là tiền bối mà kính trọng nữa.
Giang Phú hít sâu một hơi, nói: “Mười ngày, nhà họ Tô không sụp, Giang Phú tôi đổi họ. Tất cả mọi người đều có thể làm chứng.”
Lời này của Giang Phú giống như giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh vậy, khiến cho mọi người có mặt nghe được kinh hãi sợ sệt.
Ông ta có thể nói ra lời này, chứng tỏ đã quyết tâm không bỏ qua cho Tô Nghênh Hạ.