Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 383:

 

Đợi sau khi Tô Nghênh Hạ rời khỏi biệt thự, Lục Phong lập tức quỳ xuống ở trước mặt Hàn Tam Thiên bịch một tiếng. Ông ta khóc lóc thảm thiết nói: “Xin lỗi, xin lỗi, là nhà họ Lục chúng tôi có mắt như mù, không biết ngài là một nhân vật lớn. Xin ngài bỏ qua cho nhà họ Lục chúng tôi lần này, ngài muốn gì tôi cũng đồng ý với ngài.”

 

Cảm giác đau đớn đã khiến cơ thể Hàn Tam Thiên trở nên tê dại, anh không còn sức làm bất cứ chuyện gì, chỉ giơ tay lên trước mặt Lâm Dũng.

 

“Anh Tam Thiên, em biết phải làm thế nào.” Lâm Dũng nói.

 

Lúc Lâm Dũng đi đến chỗ Lục Huân, gã hoảng hốt la hét với thuộc hạ, kêu bọn họ mau ngăn Lâm Dũng lại. Nhưng lúc này có Đao Thập Nhị, những tên thuộc hạ này làm sao có thể ngăn cản được chứ?

 

“Thủ đoạn của mày rất độc ác. Là một tên con ông cháu cha thôi mà có thể kiêu ngạo đến mức này, xem ra ba mày cũng rất cưng chiều mày đó chứ. Hôm nay tao sẽ cho mày biết những thủ đoạn tàn nhẫn kia khi dùng lên người thì sẽ có cảm giác gì.” Lâm Dũng lạnh giọng nói.

 

“Anh… Anh muốn làm gì?” Lục Huân sợ hãi hỏi.

 

Lúc Lâm Dũng đi đến chỗ Lục Huân, gã hoảng hốt la hét với thuộc hạ, kêu bọn họ mau ngăn Lâm Dũng lại. Nhưng lúc này có Đao Thập Nhị, những tên thuộc hạ này làm sao có thể ngăn cản được chứ?

 

“Thủ đoạn của mày rất độc ác. Là một tên con ông cháu cha thôi mà có thể kiêu ngạo đến mức này, xem ra ba mày cũng rất cưng chiều mày đó chứ. Hôm nay tao sẽ cho mày biết những thủ đoạn tàn nhẫn kia khi dùng lên người thì sẽ có cảm giác gì.” Lâm Dũng lạnh giọng nói.

 

“Anh… Anh muốn làm gì?” Lục Huân sợ hãi hỏi.

 

Đè tay phải của Lục Huân xuống bàn trà, Lâm Dũng cầm gạt tàn thuốc lên, nện xuống từng đầu ngón tay hết lần này đến lần khác, nện đến mức máu thịt trỏ nên lẫn lộn.

 

Trong biệt thự vang lên tiếng kêu gào thét thảm thiết của Lục Huân, Lục Phong nghe thấy mà sỏn hết cả gai ốc. Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt này, ngoài việc trơ mắt đứng nhìn ra, quả thực ông ta không còn biện pháp nào khác.

 

“Ba, cứu con, mau cứu con.” Lục Huân kêu gào với Lục Phong, toàn bộ năm đầu ngón tay của tay phải đã bị phế đi, đau khổ tột cùng khiến cho Lục Huân có cảm giác sống không bằng chết.

 

“Đây chính là cái giá mà con phải trả cho những việc làm của mình.” Lục Phong cắn răng nói. Lúc này ông ta chỉ có thể ác độc để Lục Huân gánh chịu kết quả này. Nếu không để Đao Thập Nhị tự mình ra tay, cái giá phải trả chắc chắn sẽ còn lớn hơn nữa.

 

Khi tay trái bị đặt lên bàn trà, Lục Huân tuyệt vọng, hoảng loạn lắc đầu, nhìn Hàn Tam Thiên nói: “ Tôi biết sai rồi, cậu thả tôi ra đi. Cho dù cậu muốn tôi làm gì tôi cũng bằng lòng.”

 

Hàn Tam Thiên yếu ớt ngồi trên ghế sô pha, uễ oải nói: “Đã làm sai thì phải trả giá đắt.”

 

Thấy Hàn Tam Thiên không có ý định bỏ qua cho mình, Lục Huân lại kêu gào với Lục Phong: “Ba làm ba kiểu gì vậy, bây giờ đứa con trai của ba sắp bị người ta phề đi rồi, vậy mà ba vẫn còn thờ ơ được.

 

Lục Phong, ông đây chính là người đời sau duy nhất của nhà họ Lục. Nhà họ Lục còn cần con nói dõi tông đường, chẳng lẽ ông không định làm gì cả sao?”

 

Trong lòng Lục Phong trầm xuống, ông ta chỉ có một đứa con duy nhất. Bởi vì nguyên nhân này nên mới yêu thương, cưng chiều Lục Huân không có mức độ như vậy. Cho dù gã làm gì, mắc phải sai làm gì, Lục Phong cũng sẽ không quan tâm hậu quả, vẫn tiếp tục che chở cho gã.

 

Nếu Lục Phong sớm biết có ngày hôm nay, ông ta tuyệt đối sẽ không buông thả Lục Huân như thế.

 

“Là do ba nên mới khiến tính cách của con trở nên như vậy. Nhưng cũng do chính bản thân con ngông cuồng không có chừng mực. Lần này coi như cho con một bài học nhớ đời.” Lục Phong nói.

 

Gạt tàn trong tay Lâm Dũng nện xuống từng cái một, Lục Phong đau xót quay đầu, không đành lòng tiếp tục nhìn. Dù sao đây cũng là con mình, bị người ta đánh thành như vậy, trong lòng tất nhiên là không chịu nỗi.

 

Mười ngón tay máu thịt lẫn lộn. Trước đó, có một lần Lục Huân đau đến ngất đi nhưng lại bị Lâm Dũng cầm một chậu nước lạnh tạt cho tỉnh.

 

Cha con hai người, cùng nhau quỳ gồi trước mặt Hàn Tam Thiên. Toàn bộ thuộc hạ đã bị đuổi ra khỏi biệt thự.

 

Tâm trạng của Lục Phong vô cùng phức tạp, ông ta không thể đoán được rốt cuộc phải trả giá lớn như thế nào thì Hàn Tam Thiên mới có thể tha thứ cho bọn họ.

 

“Hàn Tam Thiên, tài sản nhà họ Lục ở đảo Cơ Nham của tôi có thể chia cho cậu một nửa. Chỉ cầu xin cậu thả chúng tôi ra.” Lục Phong nói.

 

Hàn Tam Thiên không nói gì mà nhìn thẳng Lục Huân. Bây giờ anh không động đậy được, nếu không phải như vậy, anh đã sớm tự tay giết chết Lục Huân rồi.

 

Người có ý đồ biến thái với Tô Nghênh Hạ, chỉ có một kết cục là chết mà thôi.

 

Cái vảy ngược này, cho dù Ngọc Hoàng đại đề tới đây cũng không đụng vào được.

 

Thấy Hàn Tam Thiên không nói lời nào, Lục Phong tiếp tục nói: “Tôi cho cậu hai phần ba.”

 

“Ông cho rằng tôi sẽ để ý đến tiền sao?”

 

Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK