Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 361:

 

“Đương nhiên phải cười, cơ hội thế này cũng không nhiều mà, nói ông nội nghe xem, chuyện gì xảy ra, vậy mà có thể khiến con chịu thiệt.” Lục Phong tò mò hỏi.

 

“Ông nội, hôm nay con đến hội đấu giá, chuẩn bị mua dây chuyền Vĩnh Hằng tặng cho cháu dâu tương lai của ông, ai ngờ từ đâu lòi ra một thằng nhà quê, vậy mà đối chọi với con, ra giá đến ba trăm triệu, khiến mặt mũi của con trên hội đấu giá bị mắt sạch.” Lục Huân nói.

 

“Chút chuyện nhỏ này cũng đáng để con tức giận hả?” Lục Phong bất đắc dĩ lắc đầu, bảo: “Con không còn nhỏ nữa, sao vẫn không biết bình tĩnh chứ, hơn nữa tốn ba trăm triệu mua một sợi dây chuyền, cậu ta cũng lỗ to, con nên vui mới phải.

 

Lục Huân không quan tâm vòng cổ trị giá bao nhiêu tiền, thứ gã cần là mặt mũi.

 

“Ông nội, con mắt mặt, cũng có nghĩa nhà họ Lục mất mặt, bây giờ không biết có bao nhiêu người chờ xem trò cười của nhà họ Lục đấy.” Lục Huân nói.

 

“Con đừng chụp mũ cho nhà họ Lục, chuyện thế này sao liên quan đến nhà họ Lục được.” Lục Phong thừa biết Lục Huân có ý nói vậy là để ông ta báo thù cho gã, nhưng loại chuyện cạnh tranh này, người trả giá cao thì được, là chuyện hiễn nhiên.

 

“Sao lại không liên quan, con là người nói nghiệp nhà họ Lục trong tương lai, con mắt mặt, sau này còn ai đặt con vào mắt, hơn nữa rõ ràng hôm nay Lưu Chương thiên vị tên nhà quê kia, còn lấy ông chủ của ông ta ra dọa con, con thầy tên Văn Lương kia muốn đè ép nhà họ Lục ta trên đảo Bedrock.” Lục Huân nói.

 

Lục Phong nhíu mày, Văn Lương cũng đến đảo Bedrook rồi hả? Nếu chuyện này.

 

còn có ông ta ra mặt, tính chát lại khác rồi.

 

Tuy rằng Lục Phong từng khuyên Lục Huân tiừñg đi trêu chọc người của công ty đấu giá, nhưng cũng không có nghĩa Lục Phong sợ Văn Lương, hơn nữa địa vị của nhà họ Lục trên đảo Bedrock là không ai được quyền xâm phạm, nếu Văn Lương thật sự thiên vị giúp người khác, thế là không nề mặt nhà họ Lúc, ý nghĩa chuyện này sẽ khác đi.

 

“Văn Lương cũng ở đảo Bedrock?” Lục Phong hỏi.

 

“Con nghe Lưu Chương nói, cũng không phải giả, ông nội, sao ông lại sợ Văn Lương?” Lục Huân khó hiểu hỏi.

 

“SƠ HP Phong cười khinh thường, bảo: “Sao ông lại sợ ông ta được, cùng lắm là nước sông không phạm nước giếng với ông ta mà thôi, trên đảo Bedrock, không có ai đáng để nhà họ Lục ta sợ.”

 

“Ông nội, ông không sợ quá nề mặt ông ta thì ông ta sẽ không coi ông ra gì sao?”

 

Lục Huân xúi giục nói.

 

Lục Phong cắn răng, ban đầu vốn ông ta không định quản chuyện này, để Lục Huân chịu chút thiệt thòi, nhận được bài học, sau này làm việc mới chững chạc hơn, nhưng hiện tại Văn Lương tham gia vào chuyện này, ông ta không thể bỏ qua.

 

Đảo Bedrook là của nhà họ Lục, chứ không phải của Văn Lương, nếu ông ta muốn tiếp tục phát triển trên đảo Bedrock thì phải xem sắc mặt nhà họ Lục chứ không phải cả gan đối đầu với nhà họ Lục.

 

“Chuyện này giao cho ông nội, nêu Văn Lương thật sự không đặt nhà họ Lục ta vào mắt, ông sẽ khiến công ty đấu giá của ông ta biến mất khỏi đảo Bedrock.” Lục Phong lạnh giọng nói.

 

Nghe nói thế, trên mặt Lục Huân vui vẻ, nếu việc này có ông nội ra mặt thì dễ làm hơn nhiều.

 

“Ông nội, nhất định ông phải dạy cho Văn Lương một trận, để ông ta biết ai mới là chủ của đảo Bedrock, ai mới là thứ, miễn cho tên đó sau này càng già càng kiêu ngạo.” Lục Huân nói.

 

“Được rồi, ông nội đã biết.”

 

Sau khi Hàn Tam Thiên trở lại khách sạn, rốt cuộc Tô Nghênh Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, trên đường về, bà chủ đã cho cô biết Lục Huận là loại người gì, sau khi biết mọi hành vi độc ác của Lục Huân, Tô Nghênh Hạ vô cùng lo lắng, dù sao trên hội đấu giá, Hàn Tam Thiên xem như trêu chọc tên con cháu bát lương này, dựa vào tính cách của gã, nhát định sẽ nghĩ cách trả thù.

 

“Tam Thiên, không thì chúng ta trở về thành phố Thiên Vân nhé?” Tô Nghênh Hạ nói với Hàn Tam Thiên.

 

“Ảnh cưới vẫn chưa chụp xong, gấp gáp như vậy làm gì.” Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

 

“Sao có thể không gấp, anh không biết Lục Huân là ai đâu, em nghe bà chủ nói, gã là BRứ nhị đại vô cùng độc ác, từng làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, anh giành vòng cổ với gã, nhất định gã sẽ nghĩ cách trả thù anh.” Tô Nghênh Hạ lo lắng nói.

 

Hàn Tam Thiên nắm tay Tô Nghênh Hạ, cử chỉ thân mật thế này với hai người mà nói đã bình thường như ăn cơm, nhưng trong mắt Hàn Tam Thiên lại là bước tiến lớn trong quan hệ của hai người, cũng không biết chừng nào mới có thể phát triển đến mức thực hiện “nghĩa vụ vợ chồng”.

 

“Em yên tâm đi, có anh ở đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết, chẳng lẽ em vẫn chưa tin anh sao?” Hàn Tam Thiên hỏi.

 

“Đương nhiên em tin anh, nhưng mà…”

 

“Nghe lời anh, sau khi chụp ảnh cưới xong thì đi, Lục Huân không quậy ra được biến cố gì đâu.” Hàn Tam Thiên ngắt lời Tô Nghênh Hạ.

 

Tô Nghênh Hạ thầy Hàn Tam Thiên cực kỳ tự tin, dường như thật sự nắm chắc có thể giải quyết việc này nên không nói thêm gì nữa, trên đời này, người duy nhất có thể cho Tô Nghênh Hạ cảm giác an toàn chính là Hàn Tam Thiên, mà cô cũng tin tưởng Hàn Tam Thiên trăm phần trăm.

 

Trong một căn phòng khác, bà chủ tắm rửa xong đề tóc còn ướt, những giọt nước lấp lánh chưa được lau khô khiến bà có vẻ quyền rũ hơn, bà quân khăn tắm bước đến bên cạnh Dương Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK