Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 159: Cậu chủ nhỏ!

“Hàn Tam Thiên, nơi này không có chuyện của anh, anh tới làm gì?” Đường Long tỏ ra bất mãn nói.

Hàn Tam Thiên đi đến trước bàn làm việc, trực tiếp ngồi trên vị trí của Chung Lương.

Động tác này càng làm Đường Long nhìn thấy mà nổi giận!

Đồ chó má này cũng dám ngồi trên vị trí của Chung Lương.

Chung Lương coi mày là bạn, cũng không phải lý do để mày lên mặt.

Người ta là người của nhà họ Hàn, mà mày chỉ là đồ bỏ đi ở thành phố Thiên Vân mà thôi.

“Hàn Tam Thiên, anh thật là mặt dày vô sỉ, anh Chung xem anh là bạn bè là anh đã có phúc ba đời rồi, anh cũng dám tùy tiện ngồi trên vị trí của anh Chung.” Đường Long lạnh giọng trách cứ.

: “Bạn bè?” Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiêng, hỏi Chung Lương: “Chúng ta là bạn bè sao?”

Sắc mặt Chung Lương tái xanh, con mẹ nó mày muốn chết, tại sao phải kéo tao chết cùng! Vội vã nói với Hàn Tam Thiên: “Tôi không có tư cách.”

Hàn Tam Thiên nhìn về phía Đường Long, nhún vai nói: “Đã nghe chưa, anh ta không có tư cách trở thành bạn bè của tôi.”

Đường Long mơ hồ ba trăm sáu mươi độ, Chung Lương không có tư cách… . không có tư cách trở thành bạn của Hàn Tam Thiên?

Làm sao có thể, người này chỉ là một đồ vô dụng mà thôi, ai cũng có thể giẫm lên đầu Hàn Tam Thiên, sao Chung Lương lại không có tư cách chứ?

Đường Long móc lỗ tai của mình, khẳng định là nghe lầm, nếu không là tai xuất hiện ảo giác.

hi “Anh Chung, muốn em giúp anh dạy dỗ thằng nhóc không biết tốt xấu này một chút không ạ?” Đường Long nói.

“Đồ ngu, mẹ nó mày ngu đến mức độ nào hả.” Chung Lương cắn răng nghiến lợi nói với Đường Long, ngay cả loại rác rưởi như anh ta còn muốn dạy dỗ Hàn Tam Thiên, cũng không nhìn xem bản thân là cái thá gì.

“Anh Chung, anh, anh sao vậy?” Đường Long không hiểu hỏi.

Chung Lương nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, tim gan run rấy, cũng không thể để Đường Long nói hươu nói vượn như vậy nữa, nếu không bị tên ngu này liên lụy thì anh ta ngay cả rắm cũng không bằng.

“Cậu chủ nhỏ, cậu muốn xử lý Đường Long thế nào?” Chung Lương hỏi.

Lời nói này của anh ta hiển nhiên là đang có ý tiết lộ tin tức cho Đường Long, để Đường Long biết Hàn Tam Thiên có thân phận gì.

Mà nói ra câu nói này, Chung Lương bất chấp nguy hiểm, một khi Hàn Tam Thiên không hài lòng về chuyện này, cuộc đời này của anh ta cũng coi như là chấm dút.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Hàn Tam Thiên hình như cũng không hề tức giận.

Lúc này sắc mặt Đường Long lại trắng bệch chỉ trong nháy mắt.

Cậu chủ nhỏ là có ý gì?

Tại sao Chung Lương phải gọi Hàn Tam Thiên là cậu chủ nhỏ!

Anh ta là người của nhà họ Hàn, có thể được anh ta gọi là cậu chủ…

Àm ầm!

Trong đầu Đường Long giống như có sắm nổ, khiến cả người anh ta chấn động đến mức hồn phi phách tán.

Hàn. .. Hàn Tam Thiên, chẳng lẽ anh ta là người của nhà họ Hàn sao!

Rầm một tiếng, Đường Long vô lực quỳ trên mặt đất, không dám tin nói với Hàn Tam Thiên: “Anh… anh là người nhà họ Hàn!”

Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: “Tôi đã không phải người nhà họ Hàn từ lâu rồi, khi làm người nhà họ Hàn với tôi mà nói là một sự khinh thường, tôi chính là Hàn Tam Thiên.”

Đường Long không hiểu đây là ý gì, nhưng sắc mặt Chung Lương càng thêm khó coi, anh ta không xem mình làm người nhà họ Hàn là có ý gì? Là không để nhà họ Hàn vào mắt phải không?

Ề ` Dù sao nhiều năm qua, anh âm thầm sắp xếp rất nhiều, ngay cả công ty Tam Thiên đều là anh bí mật xây dựng nên.

Có lẽ. .. những người ở thủ đô cười nhạo nhà họ Hàn nằm mơ cũng nghĩ không ra, người lợi hại chân chính của nhà họ Hàn không phải là Nam Cung Thiên Thu, càng không phải Hàn Quân mà là cậu chủ nhỏ danh tiếng không hay này!

Lấy lòng dạ và thủ đoạn của anh, tạo dựng nên một nhà họ Hàn huy hoàng hơn lần nữa tuyệt đối không thành vấn đề.

Đây là muốn đập cũ lập mới?

Chung Lương cảm giác da đầu tê dại, giống như là có dòng điện chạy qua, cho tới bây giờ, anh ta mới hiểu rõ cậu chủ nhỏ là người đáng sợ cỡ nào.

Lau mò hôi lạnh trên trán một cái, Chung Lương nói: “Cậu chủ nhỏ, kiếp này Chung Lương chỉ trung thành với một mình anh, nếu phản bội trời tru đất diệt.”

Hàn Tam Thiên cười nói: “Không cần phải vội vã bày tỏ lòng trung thành với tôi như vậy, tôi đã cảnh cáo anh phải đối xử tử tế với Trương Linh Hoa, mà anh. .. đã làm cái gì?”

Chung Lương sợ đến mức quỳ trên mặt đất, đầy hốt hoảng nói: “Cậu chủ nhỏ, xin lỗi, là tôi thất trách, hy vọng anh có thể tha thứ cho tôi, sau này tôi nhất định sẽ nghe lời dặn dò của anh.”

Hàn Tam Thiên đứng lên, đi đến trước mặt Chung Lương, trên cao nhìn xuống, nói: “Anh có bí mật giấu tôi, tôi có thể hiểu, dù sao trong mắt anh, tôi chỉ là bến cảng cho anh nghỉ tạm thời mà thôi, chủ nhân chân chính trong lòng anh vẫn là Hàn Quân nhỉ?”

Mồ hôi lạnh trên trán Chung Lương như là đậu nành, nhỏ xuống tí tách.

Lúc trước đúng là anh ta có ý nghĩ như vậy, bởi vì không cần biết nhà họ Hàn cho Hàn Tam Thiên cơ hội bao lớn, ở trong mắt Chung Lương, anh tuyệt đối không thể nào đấu thắng Hàn Quân, dù sao Hàn Quân là người Nam Cung Thiên Thu xem trọng, mọi thành tích của Hàn Tam Thiên đều không thể nào sánh bằng một câu của Nam Cung Thiên Thu.

Cho nên làm bắt cứ chuyện gì, Chung Lương đều sẽ cho mình một con đường lui, phòng sau này trở lại bên người Hàn Quân không được trọng dụng.

Cứ lấy chuyện Trương Linh Hoa mà nói, từ ngày Trương Linh Hoa bắt đầu vào công ty, Chung Lương vẫn ở trạng thái quan sát, cũng không cho bà sử dụng bất cứ quyền lợi và đãi ngộ nào, nguyên nhân chính là dùng những chỉ tiết này để giúp bản thân sau này có thể tăng địa vị trước mặt Hàn Quân.

Anh ta phải để Hàn Quân biết mỗi phương diện, mặc dù anh ta ở bên người Hàn Tam Thiên, nhưng không hết lòng hết dạ làm việc cho Hàn Tam Thiên.

Nhưng dù thế nào Chung Lương cũng không nghĩ tới, chỉ những chuyện nhỏ nhặt này đều sẽ bị Hàn Tam Thiên phát giác được.

Anh ta càng không ngò rằng nhà họ Hàn lại đột nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy.

“Trước khi xem tôi là đồ ngu, anh không nghĩ tới hậu quả sao?”

Hàn Tam Thiên nói tiếp.

“Cậu chủ nhỏ, xin lỗi, là lỗi của tôi, từ hôm nay trở đi, tôi nhất định sẽ làm việc hết lòng hết dạ cho anh.” Chung Lương đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên, rõ ràng nếu như anh ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn sẽ có kết cục như thế nào, lấy thủ đoạn của Hàn Tam Thiên, cả Hoa Hạ cũng sẽ không có chỗ cho anh ta sống.

Hơn nữa vắt vả lắm mới đi đến vị trí này, đối với Chung Lương mà nói là không thể mắt đi, đây là tất cả của anh ra.

Đường Long đã hoàn toàn tuyệt vọng, Hàn Tam Thiên có phải là người của nhà họ Hàn hay không đã không quan trọng, chỉ dựa vào thái độ của Chung Lương đối với anh, cũng đã đủ để Đường Long hiểu rõ sự chênh lệch giữa anh ta và Hàn Tam Thiên rồi.

Báo thù?

Đây chỉ là chuyện cười mà thôi.

Bây giờ suy tới lời thề trước đó, chính Đường Long cũng cảm thấy hoang đường, ở trước mặt loại người này, anh ta có cơ hội báo thù sao?

Nhưng Đường Long nghĩ mãi mà không rõ, vì sao người lợi hại như vậy lại cam chịu bị người mắng làm đồ bỏ đi, hơn nữa ròng rã ba năm, toàn bộ thành phố Thiên Vân xem anh như trò đùa, sao anh có thể nhịn được nỗi nhục nhã này.

“Chung Lương, đây là một cơ hội cuối cùng của anh, nắm cho chắc đi.” Hàn Tam Thiên nói.

Chung Lương nghe nói như thế, dập đầu không ngừng, liên tục nói: “Cảm ơn cậu chủ nhỏ, cảm ơn cậu chủ nhỏ, Chung Lương nhất định nhớ kỹ lời của anh, nhất định sẽ nắm chắc cơ hội mà anh cho.”

“Người này, đừng để tôi thấy anh ta ở bắt kỳ công ty nào ở thành phố Thiên Vân nữa.” Hàn Tam Thiên nói xong lời này, rời khỏi văn phòng.

Chung Lương đợi đến sau khi cửa phòng đóng lại mới dám đứng dậy, anh ta đương nhiên hận Đường Long, nếu không phải thằng ngu này, sao có thể xảy ra chuyện hôm nay chứ?

Vừa rồi đối với Chung Lương mà nói, gần như là mạng sống như treo trên sợi tó!

c “Câu cậu chủ nhỏ mày cũng nghe được rồi nhỉ.” Chung Lương lạnh giọng nói.

Vẻ mặt Đường Long đầy bối rối, quỳ bò đến bên người Chung Lương, cầu xin tha thứ: “Anh Chung, cầu xin anh giúp em một chút, giúp em một chút, nếu rời khỏi thành phố Thiên Vân, em sẽ không còn gì nữa.”

Thành tích của Đường Long không chỉ là năng lực của bản thân, mà còn có nhiều năm xã giao ở thành phố Thiên Vân mà tích lũy ra, đây mới là thứ có giá trị nhất trên người anh ta. Nếu như thành phố Thiên Vân không có công ty cần anh ta, như vậy tất cả cố gắng của anh ta trong nhiều năm qua đều sẽ hóa thành bọt nước, nều đi những thành phố khác làm lại từ đầu,.

Vẻ mặt Chung Lương đây căm ghét nhìn thoáng qua Đường Long, sau khi đạp anh ta một cái thì nói: “Mày tưởng tao năng lực cứu được mày sao? Mày hại tao suýt nữa bản thân khó bảo đảm, cút đi, đừng để tao gặp lại mày nữa.”

“Tiện thể nhắc mày một câu, liên quan tới thân phận của cậu chủ nhỏ, nều mày dám tiết lộ một chút, tính mệnh đáng lo đó.”

Thân thể Đường Long không tự chủ run một cái, tính mệnh đáng lo!

Tuyệt vọng, biết vậy chẳng làm.

Đường Long liên tiếp tát cho mình máy bạt tai, nếu không phải vì một loạt hành vi ngu xuẩẫn của mình, sự việc sao lại phát triển đến tình trạng như vậy chứ? Anh ta còn ngông cuồng tìm Hàn Tam Thiên báo thù.

Buồn cười, quá buồn cười!

Lúc nhân viên của công ty nhìn thấy Hàn Tam Thiên rời khỏi công ty, xúm lại một chỗ xì xào bàn tán, cho tới bây giờ, bọn họ vẫn cho rằng Hàn Tam Thiên đang khoác lác, dù sao Đường Long là người Chung Lương đích thân mời vào, là nhân vật vô cùng quan trọng trong công ty.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK