Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 325:

 

“Haizz, hy vọng anh ta sẽ không có chuyện gì, nếu như thật sự phải quỳ xuống xin lỗi, điều này…” Thẩm Linh Dao muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng, mặc dù cô biết rõ bản thân với Hàn Tam Thiên hoàn toàn không có khả năng, nhưng cũng không muốn thấy nam thần của mình mắt mặt, đáng tiếc cô chỉ có thể làm một người đứng xem, không thể giúp bát kỳ cái gì.

 

Sau khi Hàn Tam Thiên ăn cơm xong, Tô Nghênh Hạ cầm hộp cơm đi rửa, chờ đến khi Tô Nghênh Hạ rời khỏi phòng bệnh, Hàn Tam Thiên mới lấy điện thoại ra.

 

“Mặc Dương, hôm nay tôi sẽ ra viện, ngày mai ở quảng trường Nhân Dân có trò hay để xem, có muốn tham gia náo nhiệt không?” Hàn Tam Thiên nói với Mặc Dương.

 

Mặc Dương đã sớm chờ ngày này, nghe Hàn Tam Thiên nói, nhất thời hưng phần: “Đương nhiên muốn đi, náo nhiệt như vậy sao có thê thiếu Mặc Dương tôi chứ.”

 

*Đi chào hỏi mấy người mà thôi, cũng không thú vị gì.” Hàn Tam Thiên cười nói.

 

Mặc Dương ở đầu bên kia điện thoại vỗ ngực đảm bảo nói: “Yên tâm đi, tôi đã ra mặt thì không có chuyện gì không giải quyết được.”

 

“Ngày mai tôi ở quảng trường Nhân Dân chờ tin tức tốt.”

 

Tắt đi điện thoại, biểu tình Hàn Tam Thiên cực kỳ trôi chảy, đối với anh loại chuyện này vốn cũng không có gì cả, một câu đã giải quyết được vậy thì sao có thể tính là phiền phức chứ?

 

Chỉ là khổ cho những lão già kia, tuổi đã cao, còn phải ở quảng trường Nhân Dân quỳ xuống.

 

Tô Nghênh Hạ trở lại phòng bệnh, hỏi Hàn Tam Thiên: “Muốn em giúp anh xử lý thủ tục xuất viện không?”

 

“Nếu như có thể, anh muốn ở chỗ này cả đời.” Hàn Tam Thiên cười nói.

 

Tô Nghênh Hạ trừng mắt với Hàn Tam Thiên, ngữ khí trách cứ: “Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại, bệnh viện không phải chỗ tốt đẹp gì, ở đây cả đời làm gì chứ.”

 

Hàn Tam Thiên vội vàng làm một động tác đóng miệng, nói: “Vâng vâng vâng, là anh không biết nói chuyện.”

 

Thủ tục ra ÿiêñ không quá phiền phức nhưng trong quá trình này Hàn Tam Thiên bị rất nhiều người chỉ trỏ, đặc biệt là nhân viên trong bệnh viện bởi vì đều biết thân phận của anh, đương nhiên cũng biết ngày mai tại người phải quỳ ở quảng trường Nhân Dân là ai.

 

Tất cả mọi người đều cho rằng ngày mai Hàn Tam Thiên nhất định sẽ xuất hiện ở quảng trường Nhân Dân, hơn nữa còn quỳ trước mặt Giang Phù, bởi vì đây là cách duy nhất có thể giải quyết chuyện này.

 

Ra khỏi bệnh viện, Hàn Táff0TBIEH Đi hít sâu một hơi, vặn eo bẻ cổ nói: “Mặc dù thời gian trong bệnh viện trôi qua rất dễ chịu, nhưng vẫn là không khí bên ngoài tốt hơn, chỗ này đúng là càng ít đến càng tốt.”

 

“Về nhà trước nhé.” Tô Nghênh Hạ nói.

 

*Ừ.” Hàn Tam Thiên gật đầu nhẹ.

 

Ở khách sạn, Thích Y Vân tắt điện thoại, đẩy nhẹ kính, ý cười trên mặt: “Cuối cùng đã ra viện, rất nhiều người đang chờ đợi khoảnh khắc này, anh có thể đem đến cho bọn họ kinh hỉ gì đây?”

 

Một cuộc họp hội nghị mới kết thúc, khi Giang Hải chuẩn bị rời đi thì thấy mấy vị cao cấp cười nói với anh ta: “Giang đồng, danh tiếng của Giang lão máy ngày nay truyền ra, đúng là bảo đao không già.”

 

Nghe được lời này, Giang Hải cười nhạt một tiếng: “Cái gì bảo đao với không bảo đao chứ, lão gia tử gần đây có thể do nhàm chán, cho nên mới tìm chuyện để làm.

 

“Nhà họ Tô lần này bị ông cụ chơi thảm rồi, số của Tô Nghênh Hạ cũng thật thăng trầm, vất vả lắm mới làm chủ tịch nhà họ Tô, vậy mà đi trêu chọc ông cụ, đây không phải tự tìm đường chết hay sao.” Cán bộ cấp cao nói.

 

“Nghe nói vẫn là vì che chở cho phê vật Hàn Tam Thiên kia, không biết anh ta nghĩ như thế nào.” Ngoại trừ cán bộ cấp cao đang cười nhạo ra, mọi người ở Thành phố Thiên Vân đều biết, người của tập đoàn Giang Hà đương nhiên cũng sớm nghe nói, muốn đạp đổ nhà họ Tô, bây giờ cũng không biết có bao nhiêu người đang chờ xem kịch vui.

 

“Tên Hàn Tam Thiên này đã khiến cho cha tôi dọn dẹp cũng được, chỉ cần ông cụ vui vẻ, làm cái gì cũng không sao.”

 

Giang Hải tỏ vẻ không thèm để ý nói, chỉ là nhà họ Tô mà thôi, anh ta cũng sẽ không đề trong mắt, đừng nói gì đến Hàn Tam Thiên. Từ khi chuyện bắt đầu, Giang Hải đến hỏi cũng không thèm hỏi, bởi vì anh ta không hề lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, Giang Phúc có sức ảnh hưởng của chính mình, phá hủy nhà họ Tô thì tuyệt đối không có vấn đề, dù thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, anh ta cũng có biện pháp đề giải quyết.

 

“Đúng thế, chỉ cần ông cụ vui là được.”

 

“Trò hay vào ngày mai ở quảng trường Nhân Dân, không biết sẽ có bao nhiêu người chờ xem, tôi cũng rất hiếu kì phế vật Hàn Tam Thiên kia có xuất hiện hay không.

 

Mấy người đang cười cười thì trợ thủ của Giang Hải cực kỳ bối rối chạy vào trong phòng họp.

 

“Giang…… Giang đồng.”

 

Giang Hải trừng mắt qua nói: “Trời sập hay sao, hoảng loạn cái gì.”

 

giống như là động đất, bởi vì có một đám người tiến vào công ty, chặn hết ở các cửa, không cho bắt kỳ ai rời khỏi, hiện tại nhân viên trên dưới của công ty đều đang hoảng loạn.

 

“Giang đồng, một người…… một người tên là Mặc Dương muốn gặp anh.” Trợ lý nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK