Chương 395:
Thích Y Vân cười một cái làm đám đàn ông kia lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa rồi lên xe của mình, nghênh ngang rời đi.
“Cha, con đã tìm ra người có thể giúp đỡ nhà họ Thích, cha cho con thêm thời gian đi.” Ở trên xe, Thích Y Vân bám số gọi cho cha mình.
Ở bên kia điện thoại truyền tới một âm thanh già nua mà bất lực: “Y Vân, hay là con cứ ở trong nước đi, vĩnh viễn đừng trở lại nữa, nếu không ta sợ con sẽ bị thương tồn.”
“Cha, con làm sao có thể vứt bỏ mọi người chứ, yên tâm đi, con có thể giải quyết chuyện này.” Thích Y Vân dùng thái độ kiên định nói, tuy rằng Hàn Tam Thiên rất yêu Tô Nghênh Hạ hơn nữa còn từ chối cô hai lần liền, nhưng Thích Y Vân không chịu nhận thua, từ đầu đến cuối cô vẫn tin mình có thể khiến cho Hàn Tam Thiên thay đổi suy nghĩ.
“Haizz, cha còn có thể trụ được hơn nửa năm nữa, sau này hãy nói đi.” Bên kia đầu điện thoại thở dài, có lẽ do biết tính tình có chấp của Thích Y Vân nên cũng không nói thêm gì.
“Ba mẹ nhớ cần thận, chú ý chăm sóc thân thể, nêu có chuyện gì thì liên hệ với con ngay đấy.” Thích Y Vân trả lời.
“Được rồi, đừng lo cho ba mẹ, chúng ta rất tốt, chính con cũng nhớ cần thận, đừng vắt vả quá, dù lần này cha có thua, vốn liếng cũng đủ cho con sống cả đời ở nước ngoài.”
“Cha, con không đeo kính mắt nữa.” Thích Y Vân nói.
Bên kia đầu điện thoại trầm mặc thật lâu, Thích Y Vân đeo kính là ý của ông, bởi vì sau khi tháo kính ra ánh mắt quá sáng chói, cho đến bây giờ ông vẫn không hy vọng Thích Y Vân bị chú ý đến.
“Là bởi vì người trong lời con nói 2”
“Cha, anh đáng để con làm như vậy.”
Ớ bên kia điện thoại thở dài: “Con lớn rồi, tự có mình suy nghĩ của mình, dẫu làm chuyện gì, cha đều ủng hộ con, nhưng nếu như tên đó dám làm tổn thương con, cha tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh » ta.
“Được rồi được rồi, cha vẫn nên quan tâm đến mẹ đi, con tắt máy đây, có việc sẽ liên lạc.” Nói xong không đợi đối phương trả lời, Thích Y Vân đã cúp điện thoại.
Ở trang viên nào đó của nước Mỹ, Thích Đông Lam thở dài, ông không biết trong nước xảy ra chuyện gì, nhưng là ông lại biết cách sống của Thích Y Vân, chỉ sợ sẽ không yên ổn, điều này khiến ông cực kỳ lo lắng.
“Sao lại bắt đầu thở dài rồi.” u Dương Phỉ bưng một đĩa hoa quả vừa rửa sạch đến bên cạnh Thích Đông Lam, là vị phu nhân vẫn còn tao nhã, không khó nhận ra lúc trẻ bà là một người đẹp tuyệt sắc, Thích Y Vân kế thừa gen ưu tú của bà nên mới xinh đẹp như vậy.
“Con gái mới vừa gọi điện thoại cho tôi.”
Thích Đông Lam trả lời.
“Ông có bảo con bé đừng trở về hay không?” u Dương Phỉ hỏi.
Thích Đông Lam gật đầu: “Nói rồi nhưng mà vô dụng, con bé mới nói sẽ tìm người đến giúp, bà cũng biết tính tình của nó, chuyện đã quyết định, dù là mười con trâu cũng không kéo lại được.”
“Lẽ nào ông không tin vào ánh mắt của con gái sao? Nó đã nói vậy thì khẳng định là đúng.” u Dương Phỉ cười.
“Nhưng nó vì người đàn ông này đã bỏ kính.” Thích Đông Lam đáp lại.
u Dương Phỉ nghe vậy cũng ngây ngần cả người, hai ông bà già bọn họ đều biết rõ, Thích Y Vân từng nói, trừ khi là gặp được chân mệnh thiên tử bằng không cô sẽ không gả, trên đời không có người này vậy cả đời cô cũng tháo mắt kính xuống.
“Con gái đã động lòng với người đàn ông kia rồi?” u Dương Phỉ hỏi.
“Xem ra có vẻ như vậy, nhưng mà trong lòng tôi có loại cảm giác không hay, hay là đi điều tra xem người này là ai?” Thích Đông Lam hỏi lại.
u Dương Phỉ vội vàng lắc đầu: “Nhúng tay vào chuyện của con bé, nếu như ông bị mắng, đến lúc đó tôi cũng sẽ không giúp ông.”
Thích Đông Lam không khỏi cười khổ, ông cũng bởi vì kiêng kị chỗ này cho nên mới thở dài.
Bên trong Thích Y Vân thực chất rất mạnh mẽ, chuyện của bản thân sẽ tự mình làm, từ nhỏ đến lớn không để bọn họ phải để tâm đến bất kỳ điều gì, đây cũng là chuyện gây nên mâu thuẫn với Thích Y Vân.
“Con gái cũng đã lớn rồi, tự nó biết làm việc có chừng mực, tin tưởng nó đi.” u Dương Phỉ đáp.
Thích Đông Lam gật đầu: “Cũng chỉ có thể như thế, hi vọng thằng nhóc thúi này đừng để tôi thất vọng, nếu dám để Thích Y Vân bị tổn thương, tôi sẽ giết chết cậu ta.”
Hàn Tam Thiên không hiểu sao lại gây thù chuốc oán lúc này đang hưởng thụ việc Tô Nghênh Hạ gọt táo cho mình.
*“Nghênh Hạ, khi nào anh mới có thể xuất viện?” Mặc dù ở trong bệnh viện có thể hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của Tô Nghênh Hạ, nhưng chỗ này cũng không phải nơi tốt lành gì, Hàn Tam Thiên cũng không muốn ở lại lâu.
‘Em đã hỏi rồi, nêu như tình hình hồi phục của anh tốt lên thì khoảng một tuần thôi.”
Tô Nghênh Hạ đáp.