Chương 444:
Tiếng khóc của Tưởng Lam im bặt, ánh mắt lóe sáng mà nhìn Hàn Tam Thiên: “Đều tại mày, nếu không phải là mày, tình cảm mẹ con chúng tao sao có thể biến thành như bây giờ, mày là cái tên vô dụng, phá hủy gia đình của chúng tao.
Tao liều mạng với mày.”
Nói xong, Tưởng Lam lao tới trước mặt Hàn Tam Thiên, hết lôi lại kéo, còn tát cho Hàn Tam Thiên một bạt tai.
Hàn Tam Thiên đứng yên như Thái Sơn, biểu cảm lạnh lẽo như băng.
‘Mẹ đánh con, con sẽ không đánh trả, có điều cái này không có nghĩa là có ích gì, hiện tại con đi nhận lỗi với dì Hà. Nếu như lúc con trở về còn nhìn thấy những người này, vậy đừng trách con không khách khí.”
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Tưởng Lam cảm nhận được khí lạnh từ Hàn Tam Thiên, theo bản năng buông lỏng.
Cho dù Nam Cung Thiên Thu chết ở trong phòng khách, mà biểu tình lúc này của Hàn Tam Thiên, cùng với Nam Cung Thiên Thu lúc bị treo ngược giống nhau như đúc!
Hàn Tam Thiên đi đến trước mặt Tưởng Thăng.
Sắc mặt của Tưởng Thăng sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, bị dọa làm cho cả người run rầy.
“Một cước đạp tôi, tôi phải trả lại là lẽ đương nhiên.” Vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên thẳng chân đạp vào mặt Tưởng Thăng.
Tưởng Thăng thăng che mặt đau khổ kêu lớn, lăn lộn trên đất, trong nháy mắt máu tươi từ khe hở không ngừng tràn ra.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Tưởng Thăng cực kỳ hối hận vạn mà hét.
“Anh đánh dì Hà, tôi giúp bà trả thù, là đương nhiên.” Hàn Tam Thiên lôi Tưởng Thăng lên, một cước đá vào bụng dưới.
Tưởng Thăng cảm nhận được đau đớn dường như khiến mình ngạt thở.
Người nhà họ Tưởng thấy cảnh này nhưng không ai dám đứng ra nói chuyện, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tưởng Hồng yên lặng nắm chặt tay, nhìn Tưởng Thăng bị đánh, trong long hoàn toàn sợ hãi. Thả Tưởng Thăng ra, Hàn Tham Thiên lại đi tới trước mặt Tưởng Hồng.
“Mày…… mày muốn làm gì!” Tưởng Hồng hoảng sợ la lên.
“Không cần ở trước BI Tối cậy già lên mặt, một tay tôi cũng có thể chơi đùa chết ông, thật sự coi mình là trưởng bối Tưởng gia thì có thể ở trước mặt tôi làm xằng làm bậy? Tôi tôn trọng là bởi vì Nghênh Hạ, mà không phải bởi vì ông tên là Tưởng Hồng, một đám rác rưởi nhà họ Tưởng, một người tôi cũng không thèm nhìn.” Hàn Tham Thiên nói.
Đối mặt với khí thể mạnh mẽ của Hàn Tham Thiên, Tưởng Hồng cảm thấy trước mặt mình là sóng to gió lớn, trước áp lực như vậy khiến ông ta không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
“Hàn Tham Thiên, Tô Nghênh Hạ cũng là một phần của nhà họ Tưởng.” Tưởng Hồng kiên trì nói “Cô ấy và đám rác rưởi các người không giống nhau, đừng sỉ nhục cô ấy, các người cùng lắm là một đám giòi trong xương mà thôi.” Giọng nói của Hàn Tham Thiên lạnh lùng.
Tưởng Hồng không cách nào phản bác lại, đến Vân Thành còn không phải vì muốn gia nhập công ty của Tô Nghênh Hạ hay sao sao? Hàn Tham Thiên mới nói một câu đã đâm trúng.
“Cút trở về huyện Bân, đừng có lại xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.” Hàn Tham Thiên nói xong đi về phía cửa lớn, anh còn phải đi tìm Hà Đình, bị va vào tường mạnh như vậy, cũng không biết cô ấy có bị thương hay không.
Sau khi Hàn Tham Thiên rời đi, bên trong biệt thự hoàn toàn yên ắng, trên mặt mỗi người nhà họ Tưởng đều biểu hiện cực kỳ khó coi, Tưởng Uyễn ôm giấc mộng đẹp mà đến, giờ phút này cũng hoàn toàn vỡ vụn.
“Tưởng Thăng, anh muốn chết thì đi chết một mình đi, tại sao còn muốn hại bọn tôi.” Tưởng Uyễn nhìn chằm chằm Tưởng Thăng.
“Chỉ dựa vào tên phê vật như mày, cũng dám đánh Hàn Tam Thiên, sao lúc mày đánh không phải là lúc Hàn Tam Thiên tỉnh táo chứ, bây giờ còn hại cả bọn ta cũng không thể ở lại Vân Thành, mày tốt nhất nên lấy cái chết mà tạ tội đi.” Từ Phương nghiên răng nghiên lợi, biệt thự sang trọng như vậy còn chưa hưởng thụ đủ, hiện tại đã bị đuổi đi, hơn nữa lần này đắc tội cả Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ, sau này còn muốn chiêm được đồ tốt từ trên người họ, hoàn toàn là chuyện không thể nào “Nghênh Hạ, chuyện này không có quan hệ với chúng ta, có thể để mình Tưởng Thăng xéo đi, còn chúng ta ở lại nơi này hay không.” Tưởng Bác tỏ vẻ may mắn hỏi Tô Nghênh Hạ.
“Các người vẫn là nên đi nhanh lên, trước khi anh ấy trở về, tôi không muốn lại nhìn thấy các người.” Tô Nghênh Hạ thản nhiên đã lại cho dù Hàn Tam Thiên không đưa ra quyết định như vậy, cô cũng sẽ không lưu lại những người này, hơn nữa còn là Hàn Tam Thiên đã tự mình mở miệng.
“Mẹ, mẹ không cần nói giúp cho bọn họ, vô dụng thôi, sau này những người này đừng mơ tưởng có thê lấy được một đồng tiền nào từ trên người con, nếu như mẹ tự nguyện cùng bọn họ đồng cam cộng khổ, mẹ cũng có thể đi cùng.” Tô Nghênh Hạ nói xong trực tiếp quay về phòng của mình.
Lúc nãy Tưởng Lam chỉ nói nhảm với Tô Nghênh Hạ, bà sao có thể tự nguyện cùng những người này cùng rời đi chứ?
Ai lại không muốn hưởng thụ cuộc sống tốt hơn, ai lại muốn vì những này người không quan hệ mà chôn vùi hạnh phúc của mình chứ?