Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 327:

 

Đại ca trong miệng của Mặc Dương……

 

Không có khả năng!

 

Làm sao có thể.

 

Đại ca của Mặc Dương, sao có thể là tên phề vật Hàn Tam Thiên chứ.

 

Tên đó ở thành phố Thiên Vân chịu uất ức nhiều năm như vậy, tiếng xấu mọi người đều biết, sao có thể chuyển mình trở thành đại ca của người như Mặc Dương.

 

“Hàn Tam Thiên, anh cũng có chút năng lực này, lại có thể khiến cho Mặc Dương ra mặt thay, nhưng như vậy thì sao chứ, Giang Hải tôi cũng không phải quả hồng mềm để người khác nắm.” Giang Hải nghiền răng nghiền lợi nói.

 

Rồi/KHõi công ty về nhà, Giang Phù ngồi ở’ trong phòng khách, nghiên cứu video của các kỳ nhân cờ vây, thật ra kỳ nghệ của ông ta không tốt, nhưng mà vẫn luôn yêu quý cờ vây, thời gian rảnh rỗi ngoại trừ đánh cò vây ra thì chính là xem video tranh tài cò vây.

 

“Ba, vì sao ba lại mâu thuẫn với nhà họ Tô?” Giang Hải đi đến cạnh Giang Phù hỏi.

 

Giang Phù khoát tay: “Con không cần để ý, ba tự mình có thể giải quyết, con cứ quan tâm đến chuyện của công ty đi, thật sự cho rằng chuyện này ba của con xử lý được hay sao?”

 

Giang Hải hít sâu một hơi, nếu như chuyện này chỉ có quan hệ với nhà họ Tô, anh ta đương nhiên sẽ không quan tâm đến, nhưng bây giờ Mặc Dương vì chuyện này mà ra mặt, anh ta không thể tiếp tục xem như không thầy gì.

 

“Ba, con chỉ là hiếu kỳ, ba nói cho con nghe đi.” Giang Hải đáp.

 

“Được, thỏa mãn hiếu kì của con, kỳ thật sự tình cũng không lớn, đều là bởi vì Hàn Tam Thiên bỏ đi đó. Kỳ thật khả năng chơi cờ của thằng nhóc đó rất lợi hại, chúng ta muốn nó đi tham gia trận đấu ở Thành Đô, vốn nghĩ muốn tăng thêm thể diện cho hiệp hội cờ thành phó Thiên Vân, không nghĩ tới tên phế vật này vậy mà đề thua, làm liên lụy đến đến toàn bộ hiệp hội cờ vây. Cơn giận này ba luôn kìm nén trong lòng, nếu như tên đó không quỳ xuống xin lỗi ba, trong lòng ba sao có thể vui vẻ.” Giang Phù nói.

 

Trong cả câu chuyện, Giang Hải bắt được hai trọng điểm, bắt buộc tham gia thi đấu cùng thua trận, cái này hoàn toàn là ngang ngược không nói lý lẽ. Tranh tài là bọn họ bắt buộc Hàn Tam Thiên tham gia thi đấu, thua rồi lại muốn Hàn Tam Thiên quỳ xuống trước mặt mình xin lỗi, cơ bản là muốn dọa nạt người khác.

 

Đương nhiên, nêu như Mặc Dương không có ra mặt, Giang Hải sẽ như cũ thấy là hiển nhiên, kẻ yếu không phải đều sẽ khuất phục dưới chân kẻ mạnh hay sao?

 

Đáng tiếc cục diện của hiện tại không giống!

 

“Ba, Hàn Tam Thiên nhất định phải quỳ mới khiến ba vừa lòng sao?Giang Hải hỏi.

 

“Đó là đương nhiên.” Giang Phù cây ngay không sợ chết đứng bảo: “Ba giờ tuổi đã cao, cái gì cũng không để ý, nhưng thích sĩ diện, con không nghe đám bên ngoài kia nói gì về hiệp hội cờ vây thành phố Thiên Vân đâu, dù bây giờ ba đã ra khỏi hiệp hội nhưng cũng bị chịu mắng theo, cục giận này nếu không xả chết không nhắm mắt.”

 

Trong lòng Giang Hải thở dài, anh ta coi như cũng là đứa con hiều thuận, rất đề ý đến cảm giác của Giang Phù, chỉ là chuyện bây giờ đã phiền phức hơn nhiều so với tưởng tượng của Giang Phù.

 

Giang Hải không muốn đắc tội với Mặc Dương, càng không thể không nể mặt Mặc Dương, dù sao ông cũng là người của khu vực xám, nếu thật sự muốn gây phiền phức cho nhà họ Giang, đây sẽ là một chuyện cực kỳ khiến người khác đau đâu.

 

“Không có chút nào có thể thương lượng sao?” Giang Hải hỏi.

 

Giang Phú nghe được câu này, lúc báy giờ mới phát giác có điểm gì đó là lạ, nhìn thái độ của Giang Hải, giống như muốn ông chuyện chuyện lớn hóa nhỏ, điều này làm cho vẻ mặt của Giang Phú có phần bắt mãn.

 

“Giang Hải, ý của con là gì, bây giờ ba làm gì còn cần con phải dạy sao? Đối phó với một kẻ vô dụng ba cũng không có quyền lựa chọn?” Thanh âm Giang Phú lạnh lùng.

 

“Ba, hôm nay Mặc Dương đến công ty gặp con.” Giang Hải đáp.

 

“Mặc Dương? Tên đó muốn làm gì.”

 

Giang Phú cau mày hỏi. Loại nhân vật như Mặc Dương là kẻ mà bất kỳ ai ở thương trường đều không muốn chạm phải, tên đó đến công ty chẳng lẽ là vì muốn kiêm tiền sao?

 

“Anh ta nói, Hàn Tam Thiên là đại ca của anh ta, muốn ba ngày mai quỳ ở quảng trường Nhân Dân, nếu không sẽ đối phó với nhà họ Giang.” Giang Hải nói.

 

Câu nói này khiến Giang Phù kích động đứng lên, quỳ xuống ở quảng trường Nhân Dân, quỳ trước Hàn Tam Thiên?

 

Làm sao có thể!

 

“Thả rắm vào, muốn ba quỳ xuống, chuyện này không có khả năng.” Giang Phù phẫn nộ.

 

“Con đương nhiên không muốn ba phải quỳ, cho nên mới nghĩ đến có thể thương lượng với anh ta hay không, hóa giải chuyện này, chỉ cần ba không nhằm vào Hàn Tam Thiên là được rồi.” Giang Hải trả lời.

 

“Lời đều đã nói ra khỏi miệng rồi, bây giờ mọi người đều biết Giang Phù đối phó “Không nễ mặt thì thế nào, chẳng lẽ Giang Phù ta lại sợ tên đó sao? Chỉ là con sâu của xã hội tối có năng lực lớn bao nhiêu chứ.” Giang Phù khinh thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK