Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 362:

 

“Nếu Hàn Tam Thiên không đi thật, anh xử lý thế nào?” Bà chủ vừa dùng khăn mặt lau tóc vừa hỏi Dương Thần.

 

Đối với vấn đề này, Dương Thần chậm chạp không ra quyết định, bởi vì không đi, rất có thê anh sẽ bị vạ lây, nhưng nếu đi rồi, lại có khả năng sẽ bỏ lỡ trò hay.

 

“Bà cảm thấy Hàn Tam Thiên có thể là người cười cuối cùng không?” Dương Thần hỏi.

 

Bà chủ không nhịn được phì cười, nói: “Người cười cuối cùng, ý anh là, trên đảo Bedrock này Hàn Tam Thiên còn có thể hơn được Lục Huân sao?”

 

Câu như thế nói ra miệng quả thực có vẻ hơi buồn cười, hơn nữa sẽ không có ai tin, dù sao nhà họ Lục đã cắm rễ trên đảo Bedrock nhiều năm, nội tình vững chắc, sao có thể bị một người từ bên ngoài đến đối phó được chứ?

 

“Không có chút cơ hội nào sao?” Dương Thần không từ bỏ hỏi.

 

“Nếu cậu ta thật sự có thể đối phó nhà họ Lục, muốn tôi làm nô lệ cho cậu ta tôi cũng cam tâm tình nguyện, nhưng chuyện này không thể nào, nhiều năm như vậy, phàm là người muốn đến đảo Bedrock phát triển, nếu không được nhà họ Lục dặn dò từ sớm thì đều mất cả chì lẫn chài, từ điều này có thể thấy được sức ảnh hưởng của nhà họ Lục ở đảo Bedrook.”

 

Bà chủ nói.

 

Câu nói của bà chủ khiến Dương Thần nghiêm túc hít sâu một hơi, hiểu biết của anh về đảo Bedrock nhất định kém hơn bà chủ sinh ra lớn lên ở đây, bà đã nói vậy, cơ hội Hàn Tam Thiên có thể đối phó nhà họ Lục, e rằng vô cùng xa vời.

 

Nhưng trực giác của Dương Thần nói cho anh biết, anh nên ở lại, nếu không có lẽ sẽ bỏ lỡ một cơ hội cực tốt.

 

“Bà cũng cảm thấy tôi nên đi sao?”

 

Dương Thần hỏi.

 

“Nói nhảm, còn có gì để do dự chứ?” Bà chủ quả quyết nói, sau đó lại tò mò nhìn Dương Thần, hỏi: “Tại sao anh không muốn đi, chẳng lẽ còn muốn mò được chỗ tốt từ cậu ta hả?”

 

Dương Thần lắc đầu, anh không nghĩ tới mò được chỗ tốt, nhưng anh cảm thấy đây là một cơ hội của mình, có lẽ có thể mượn cơ hội lần này tạo mối quan hệ với Hàn Tam Thiên, nếu như sau này có thể trở thành thuộc hạ của Hàn Tam Thiên, làm việc cho anh, có lẽ cuộc sống liếc cái là thấy hết này sẽ xảy ra thay đổi ngất trời.

 

“Bà cho rằng tôi thật sự thích chụp ảnh hả, chẳng qua chỉ là cuộc sống ép buộc mà thôi, nếu có lựa chọn tốt hơn, tại sao không chọn chứ?” Dương Thần nói.

 

“Thế thì lựa chọn của anh quá ngu xuẩn, đặt cược vào một người nhất định sẽ thua.” Bà chủ lắc đầu nói.

 

Nhất định sẽ thua?

 

Sở dĩ Dương Thần ôm chút hi vọng với Hàn Tam Thiên là vì chuyện ở quảng trường nhân dân thành phố Thiên Vân, khi đó người cả thành phố đều cảm thấy Hàn Tam Thiên sẽ quỳ xuống trước Giang Phú, chuyện đó có được tính là một loại chắc chắn không? Thế nhưng kết quả cuối cùng lại khiến cho tất cả mọi người choáng váng, ai mà ngờ được rằng, quỳ xuống không phải Hàn Tam Thiên mà là Giang Phú chứ?

 

Cũng chính vì loại đảo ngược tình thế này nên Dương Thần mới do dự, nếu không anh đã rời khỏi đảo Bedrock từ lâu rồi.

 

“Người thành phố Thiên Vân cũng nghĩ như vậy, nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của tất cả mọi người.” Dương Thần nói.

 

Thấy Dương Thần cố chấp như vậy, bà chủ nghĩ một biện pháp cho anh, nói: “Nếu Hàn Tam Thiên thật sự lợi hại như vậy, Giang Phú trong miệng anh có lẽ sẽ không có kết cục tốt đẹp, nếu không anh gọi về thành phố Thiên Vân hỏi thử xem, coi coi tình huống hiện tại ở thành phố Thiên Vân thế nào?”

 

Những câu này khiến Dương Thần bừng tỉnh, đây quả thực là một cách xác minh sự lợi hại của Hàn Tam Thiên, tuy rằng thành phố Thiên Vân không so được với đảo Bedrock, nhưng ít ra cũng chứng minh rốt cuộc khả năng của Hàn Tam Thiên là bao nhiêu.

 

Dương Thần lầy điện thoại ra, bám dãy số một người bạn.

 

“Lão Hề, bây giờ thành phố Thiên Vân có chuyện gì đặc biệt không?” Sau khi điện thoại được kết nối, Dương Thần hỏi.

 

Chỉ chốc lát sau, vẻ mặt của Dương Thần trở nên khiếp sợ không gì sánh nỗi, đặt mông ngồi xuống giường, có cảm giác hồn bay phách lạc.

 

Bà chủ thấy thê, ngừng động tác lau tóc lại.

 

“Không phải chứ, ông nói thật hả?”

 

“Vậy mà gây ra động tĩnh lớn như vậy!”

 

“Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn ông.”

 

Cúp điện thoại, trong mắt Dương Thần mang theo không dám tỉn mãnh liệt.

 

Bà chủ thấy anh mãi không nói lời nào, không nhịn được hỏi: “Chuyện gì xảy ra, anh mau nói tôi nghe thử đi, bây giờ tình huống ở thành phố Thiên Vân thế nào rồi?”

 

Dương Thần thở ra một hơi, đáo: “Công ty của đám người Giang Phú đã phá sản hết rồi, bố cục giới kinh doanh thở thành phố Thiên Vân thay đổi long trời lỏ đất, bây giờ công ty nhà họ Tô đã trở thành công ty lớn nhất thành phố Thiên Vân dưới nhà họ Thiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK