Chương 146: Vinh hạnh?
“Hàn… Hàn Tam Thiên!” Nam Cung Thiên Thu hoảng sợ nhìn Hàn Tam Thiên, tại sao anh lại ở đây, không phải anh nên ở nhà tù Tần Thành ngồi tù thay Hàn Quân ư? Sao lại ra ngoài!
Hàn Tam Thiên đưa tay hất lên, người áo đen vừa mới rời khỏi đã chết tới mức không thể thê thảm hơn.
Nam Cung Thiên Thu thấy cảnh tượng như vậy thì mặt mày trắng bệch.
Đó là cao thủ mà bà tìm tới, muốn vào nhà tù Tần Thành giết Hàn Tam Thiên, sao lại, sao lại chết trong tay tên phế vật Hàn Tam Thiên này!
Nếu không phải Viêm Quân đang ở trong phòng bà, nhất định Nam Cung Thiên Thu sẽ cho rằng chuyện này là do Viêm Quân làm, nhưng mà… nhưng mà Viêm Quân lại ở ngay bên cạnh bà.
“Nam Cung Thiên Thu, chỉ dựa vào tên phế vật này mà cũng kêu gã tới giết tôi?” Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.
Nam Cung Thiên Thu nghiếng răng nghiến lợi nhìn Hàn Tam Thiên, lạnh giọng nói: “Tao mặc kệ mày dùng cách gì giết gã, mày có biết mày vượt ngục sẽ mang đến tai họa gì cho nhà họ Hàn không?”
“Tai họa?” Hàn Tam Thiên cười lạnh, bảo: “Nam Cung Thiên Thu, đó là do chính tay bà dẫn tới, bà dựa vào đâu mà cho là Hàn Tam Thiên tôi sẽ cam tâm tình nguyện ngồi tù thay Hàn Quân? Hơn nữa để chuyện này hoàn toàn không bị người ta phát hiện, bà còn muốn giết tôi diệt khẩu, bà xem Hàn Tam Thiên tôi là con chó không nói gì thật hả?”
Nam Cung Thiên Thu làm vậy quả là lòng dạ quá mức độc ác, nhưng bà lại không cảm thấy quá đáng chút nào, Hàn Quân có thể vực dậy nhà họ Hàn, tất nhiên gã không nên ngồi tù, cho dù là gã phạm sai lầm mới dẫn tới kết cục như vậy, nhưng trong mắt Nam Cung Thiên Thu, cũng không đến lượt gã phải chịu.
Nếu Hàn Tam Thiên là phế vật, chuyện kêu anh đi thay thế chẳng lẽ không phải đương nhiên sao?
“Hàn Tam Thiên, mày không có tiền đồ, chẳng lẽ còn trách được người khác hả? Ngồi tù thay Hàn Quân là vinh hạnh của mày.” Nam Cung Thiên Thu nói.
“Vinh hạnh?” Hàn Tam Thiên nghe thế, cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn đầy bát đắc dĩ và chua chát. Anh không thể nào tưởng tượng được cuối cùng trong suy nghĩ của Nam Cung Thiên Thu mình hèn mọn đến mức nào, vậy mà lại đem chuyện chịu tội thay ngời khác là một việc vinh hạnh.
“Nam Cung Thiên Thu, tốt nhất bà mở mắt ra nhìn xem, đến cùng thì ai mới là phế vật.” Dứt lời, Hàn Tam Thiên quay người định ra khỏi phòng.
Nam Cung Thiên Thu thấy thế nóng nảy, nếu Hàn Tam Thiên không trở về nhà tù Tần Thành, tất nhiên ngày mai sẽ kinh động đến đại nhân vật trong nhà tù, khi đó nhà họ Hàn sẽ vì chuyện này mà trả một cái giá đắt thê thảm đau đớn!
“Hàn Tam Thiên, tao có thể không giết mày, nhưng mày phải trở lại ngay.” Nam Cung Thiên Thu nói.
– “Bà dựa vào đâu mà cho răng bà có thể ra lệnh cho tôi? Bà chưa từng xem tôi là cháu trai, chẳng lẽ còn muốn tôi xem bà thành bà nội, bà muốn tôi đi chết, tôi còn mang vẻ vinh dự chấp nhận hả? Nam Cung Thiên Thu, bà lấy tự đại ở đâu ra, tự tin ở đâu ra, vô liêm sỉ ở đâu ra!” Hàn Tam Thiên không quay đầu lại, giọng điệu cũng có vẻ rất bình thản, nhưng lại lạnh lẽo đến tột cùng.
Mặt Nam Cung Thiên Thu đỏ như gan heo, bà cũng không nhận ra mình vô liêm sỉ. Tất cả mọi chuyện bà làm chỉ là vì để nhà họ Hàn có thể tiếp tục kéo dài vinh hoa, là để nhà họ Hàn có thể đứng vững gót chân ở thủ đô hơn mà thôi.
Vì nhà họ Hàn, hi sinh một mình Hàn Tam Thiên, có đáng là gì?
“Trên người mày chảy dòng máu nhà họ Hàn, hi sinh một chút cho nhà họ Hàn thì có sao?” Nam Cung Thiên Thu nói.
“Hi sinh, không phải tôi, mà là gã!” Hàn Tam Thiên nói xong, nhanh chóng rời khỏi.
Nam Cung Thiên Thu hoảng hốt quát: “Hàn Tam Thiên, anh muốn đi đâu, anh quay trở lại cho tôi.”
“Thành phố Thiên Vân, để cho thằng phế vật thật sự kia biết, cũng để cho bà biết, ai mới là tướng đề vương.”
Nam Cung Thiên Thu hít vào một hơi, khí thế cường thịnh của Hàn Tam Thiên vào giờ phút này khiến ngay cả bà cũng cảm thấy áp lực cực kỳ khủng khiếp.
Bà biết, không thể để Hàn Tam Thiên quay về thành phó Thiên Vân, nếu không, chuyện của nhà họ Hàn sẽ bại lộ, hơn nữa một khi Hàn Quân rơi vào tay Hàn Tam Thiên, hậu quả càng không thẻ tưởng tượng nỗi.
Viêm Quân, tôi ra lệnh cho ông, lập tức giết chết Hàn Tam Thiên.” Đôi mắt Nam Cung Thiên Thu lạnh như băng nói với Viêm Quân.
Viêm Quân lạnh nhạt nhìn Nam Cung Thiên Thu, nói: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của hai người bọn họ.”
“Viêm Quân, ông là vệ sĩ của nhà họ Hàn tôi, có nghĩa vụ bảo vệ an nguy của nhà họ Hàn, hiện tại nhà họ Hàn gặp nguy hiểm, chẳng lẽ ông muốn ngồi yên không màng tới?” Nam Cung Thiên Thu tức giận nói.
“Người khiến nhà họ Hàn rơi vào nguy hiểm là bà, tiếp theo, chúng ta hãy cùng nhìn xem, xem ai mới thật sự là tướng đế vương của nhà họ Hàn.” Viêm Quân nói.
Nam Cung Thiên Thu giận đến sôi máu, cái thứ phế vật như Hàn Tam Thiên, làm sao có thể là tướng đề vương.
Nhiều năm như vậy, Hàn Tam Thiên có thành tựu gì, có năng lực gì, hắn cả năng lực nghe lời một câu cũng không có, còn có thể làm nên chuyện lớn gì?
“Ông không giết nó, tôi sẽ đích thân tìm người giết nó.” Nam Cung Thiên Thu nghiến răng bảo.
“Tôi khuyên bà tốt nhất nên từ bỏ suy nghĩ đó đi, có lẽ còn có thể bảo vệ một mạng cho Hàn Quân. Nếu bà ép cậu ta đến đường cùng, không chỉ Hàn Quân, ngay cả bà, cậu ta cũng giết.” Viêm Quân nói xong, rời khỏi phòng.
Nam Cung Thiên Thu tức giận mà cười, Hàn Tam Thiên dám giết bà, đó căn bản là chuyện hoang đường.
“Đồ phế vật, tôi quyết không cho phép anh phá hủy nhà họ Hàn.”
Vào buổi tối, Hàn Tam Thiên nhân cơ hội trở về thành phố Thiên Vân, đến nơi đã là sáng sớm.
Hàn Tam Thiên lòng như lửa đốt, hi vọng Tô Nghênh Hạ không tưởng nhằm Hàn Quân là mình, nếu không thì, Hàn Tam Thiên không dám tưởng tượng hậu quả.
Bọn Tưởng Lam còn đang ngủ, Hàn Tam Thiên không thấy Tô Nghênh Hạ trong phòng, hơn nữa cũng không có Hàn Quân, điều này khiến trong lòng Hàn Tam Thiên mất mát cực kỳ.
Cả hai người đều không có ở nhà, đi đâu rồi?
Âm thanh mở cửa quấy rầy đến Hà Đình, Hà Đình mơ mơ màng màng ra ngoài phòng khách, lúc phát hiện Hàn Tam Thiên, nói thẳng: “Cậu không cần tìm Nghênh Hạ, cô ấy không có ở nhà.”
Giọng của Hà Đình vô cùng lạnh nhạt, hơn nữa còn có chút trách cứ, Hàn Tam Thiên biết, nhất định Hàn Quân đã làm chuyện gì khiến Hà Đình buồn bực.
“Bác Hà, Nghênh Hạ đi đâu rồi?” Hàn Tam Thiên hỏi.
Trong mắt Hà Đình, Hàn Tam Thiên và Hàn Quân là cùng một người, vì vậy đương nhiên bà sẽ không nói cho Hàn Tam Thiên biết Tô Nghênh Hạ đang ở đâu.
“Hàn Tam Thiên, sao bây giò cậu lại biến thành như vậy?”
Trong khó hiểu của Hà Đình mang theo chút tức giận.
Lúc này, hai người Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu cũng xuống lầu, bắt gặp Hàn Tam Thiên, hiển nhiên tức giận cực kỳ.
“Hàn Tam Thiên, thằng súc sinh này, còn có mặt mũi về nữa, mày cút ra ngoài cho tao.” Tưởng Lam đứng trên bậc thang nói, Tô Quốc Diệu cũng không dám xuống lầu, bởi vì hai người đều từng bị Hàn Quân đánh, căn bản không dám tới quá gần gã.
Đừng nói là xảy ra chuyện gì thật chứ.
Hàn Quân, đồ chết tiệt nhà mày!
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, hai nắm tay siết chặt run rẫy không ngừng, bây giờ anh chỉ có một suy nghĩ trong đầu, giết Hàn Quân.
Rời khỏi bệt thự, Hàn Tam Thiên lại tới hộp đêm Mordor, anh đến bảo Mặc Dương và Lâm Dũng điều người, trước tiên tìm cho ra Hàn Quân.
Mordor vừa tan cuộc không lâu, vẫn chưa đóng cửa, Mặc Dương và Lâm Dũng cũng chưa nghỉ ngơi, bởi vì chuyện của Hàn Tam Thiên, bây giờ hai người bọn họ đau cả đầu.
“Mặc Dương, Lâm Dũng.”
Nghe thấy giọng nói, Mặc Dương và Lâm Dũng đồng thời quay đầu, nhưng rõ ràng mang vẻ mặt cảnh giác.
“Anh là ai?” Mặc Dương hỏi.
“Lão tử nhân gian vô trứ xử, nhất tôn lai tác Hoành Sơn chủ.
Anh mà không mở cửa, tôi e là ông sẽ xong đời.” Hàn Tam Thiên nói.
Nghe vậy, sau khi Mặc Dương ngắn người thì sải bước đi tới cạnh Hàn Tam Thiên, đắm lên vai anh một cái, nói: “Fuck, cậu về rồi! Rốt cuộc tên kia là ai, nghe Tô Nghênh Hạ nói giống cậu như đúc.”
Nghênh Hạ?
Chẳng lẽ cô phát hiện ra chuyện này sao?
Nếu là vậy, có lẽ vẫn chưa xảy ra kết quả xấu nhát.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Hiện tại Nghênh Hạ đang ở đâu?” Hàn Tam Thiên hỏi.
Mặc Dương kể lại mọi chuyện cho Hàn Tam Thiên, cũng nhắc đến việc Tô Nghênh Hạ đang ở nhà của Thâm Linh Dao.
Sau khi biết Hàn Quân ép buộc Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên hiện lên sát ý không thể ngăn chặn, cũng may chuyện chưa xảy ra thật.
“Rốt cuộc gã là ai?” Mặc Dương hỏi.
“Anh trai của tôi, Hàn Quân.” Hàn Tam Thiên đáp.
“Đúng là vậy, Nghênh Hạ đã gọi điện cho tôi, nói rất có thể là anh em sinh đôi của cậu. Nhưng tại sao gã lại phải mượn thân phân của cậu đến thành phó Thiên Vân, hơn nữa… hơn nữa cả vợ của em trai mình cũng không tha.” Mặc Dương khó hiểu hỏi.
Về chuyện nhà họ Hàn ở thủ đô, tạm thời Hàn Tam Thiên vẫn chưa muốn tiết lộ, dù sao chuyện này liên quan đến thân phận thật của anh. Hơn nữa đối với thân phận này, Hàn Tam Thiên đã không cần từ lâu, anh không tiếp tục xem mình là người của nhà họ Hàn nữa.
“Giúp tôi tìm ra gã.” Hàn Tam Thiên nói.