Chương 57 Hai chiếc xe buýt dừng lại dưới sườn núi.
Sau khi hai nhóm người xuống xe, biểu cảm họ mơ màng, lúng ta lúng túng, thậm chí còn hơi chút hoang mang rồi loạn.
Khu biệt thự Đỉnh Vân!
Đây chính nơi xa hoa nhất thành phố Thiên Vân, miễn bàn tới vị trí tại sườn núi này.
Mọi người đều biết, trước kia chỗ này từng được mang đi đấu giá thành công hơn tám mươi triệu khiến toàn bộ thành phố đều rất tò mò ông chủ hào hóng nào ném cả nghìn cả triệu ra như vậy. Họ nằm mơ cũng không ngờ tới bản thân thế mà cũng có một ngày được đứng trên miếng đất này!
“Chuyện… chuyện gì thế này, tại sao chúng ta lại được đưa tới đây.” Hai chân Tô Diệc Hàm đứng trên mặt đất nhưng lại không dám giẫm mạnh, rất sợ đạp vỡ cát đá ở nơi này.
Tô Hải Siêu cũng rất khẩn trương. Khu biệt thự Đỉnh Vân là khu vực tư nhân không thể tùy ý xông vào, nêu không sẽ phải tự gánh lầy hậu quả, mà hiện tại bọn họ đang đứng trên địa bàn thuộc căn biệt thự trên sườn núi.
“Không ngờ Tô Nghênh Hạ lại cố ý hại chúng ta!” Tô Hải Siêu cắn răng nghiền lợi nói. Đưa bọn họ đến nơi này thì chỉ muốn hãm hại bọn họ mà thôi. Đến lúc đó mà bị người của nhà họ Thiên biết được, dù có muốn nhưng họ sao mà chạy thoát được chứ?
“Tô Nghênh Hạ đang tự tìm đường chết hay sao. Hại chúng ta, nó sao có thể phủi bỏ trách nhiệm được?” Bộ dạng của Tô Quốc Lâm điên tiết muốn giết người tới nơi.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ? Nhân lúc ban quản lý chưa phát hiện, mau đi thôi.”
Tô Diệc Hàm đề nghị.
Bên kia, đám Đường Thành Nghiệp không dám nói lời nào, bởi vì họ bị dọa mất vía rồi.
Dù Đường Long có tự nhận là thanh niên tiền đồ sáng lạn, nhưng đến chỗ này cũng không dám gây ra chút lỗ mãng gì.
Trong mắt người bình thường khác, lương một năm một triệu đã là rất cao rồi, nhưng Đường Long biết, trong mắt nhà họ Thiên, số này còn không bằng cái rắm.
Giữa lúc mọi người đang phân vân không biết nên rời đi hay không thì có một chiếc Audi A6 đi lên núi.
Hai người Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu ngồi trong xe, biểu cảm đã không thể diễn tả bằng ngôn ngữ.
Khi Hàn Tam Thiên lái xe đến cửa chính, Tưởng Lam hận không thể giáng cho Hàn Tam Thiên hai cái bạt tai. Nó dám đưa bà đến một nơi cao cấp như thế này để bị xấu mặt.
Nhưng khi bảo an mở cổng, biểu cảm của bà và Tô Quốc Diệu cực kỳ kinh hãi, đôi mắt suýt chút nữa lọt khỏi tròng .
Bởi vì hôm qua Tô Nghênh Hạ đã tới trước nên không ngạc nhiên nhiều như họ. Nhưng cô vẫn có cảm giác như đang mơ, dù sao nơi này chính là khu biệt thự Đỉnh Vân, hơn nữa còn là căn biệt thự ở sườn núi.
Tối hôm qua đi ngủ, Tô Nghênh Hạ giật mình tỉnh khỏi cơn mơ còn nghĩ mọi thứ đều là giả.
Đến tận giờ phút này, cô mới dần dần có cảm giác chân thật.
Xe dừng lại ở căn biệt thự trên sườn núi, Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ bước xuống xe, Tô Hải Siêu tức giận đùng đùng đi tới trước mặt Hàn Tam Thiên.
Túm cổ áo của Hàn Tam Thiên, cả giận nói: “Hàn Tam Thiên, nhà cậu có ý gì, đang muốn hại chết chúng tôi hay sao?”
Đôi mắt của Tô Diệc Hàm cũng lộ ra hung quang trừng Tô Nghênh Hạ, chanh chua nói: “Tô Nghênh Hạ, cô có biết quy củ của khu biệt thự Đỉnh Vân hay không? Thế mà dám đưa chúng tôi đến nơi này, nhà họ Thiên mà truy cứu, trách nhiệm là do một mình cô gánh hết.”
Hàn Tam Thiên bắt lầy cổ tay Tô Hải Siêu, hơi dùng sức, Tô Hải Siêu đau đớn buông lỏng tay ra.
“Tô Hải Siêu, anh kích động như vậy để làm gì? Ở nhà ngông nghênh như thế sao đến đây đã sợ vỡ mật rồi?” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Tô Hải Siêu cắn răng nghiền lợi nhìn Hàn Tam Thiên, lạnh lùng nói: “Chuyện này mà để bà nội biết, chắc chắn cậu sẽ phải chết.”
“Tô Quốc Diệu, nhà cậu đang định làm cái gì vậy hả? Không sống nồi nữa nên muốn kéo người khác theo hay sao?” Tô Quốc Lâm cũng ra chỉ trích Tô Quốc Diệu.
Những thân thích khác đều không kiềm chế được, từng lời nói khó nghe đều tuôn ra khỏi miệng, không hề cố ky gì đến tình cảm anh em họ hàng gì cả.
Tô Quốc Diệu không dám lên tiếng, cho dù Tưởng Lam hay khóc lóc om sòm lúc này cũng ngậm miệng không nói.
Đây là nhà mới của Hàn Tam Thiên? Là căn biệt thự sườn núi saol Tưởng Lam tay chân run rấy, giá trị của căn nhà hai phòng này khiến bà không thể tưởng tượng nổi!
“Mấy người đang sợ cái gì? Tôi chỉ đang về nhà mà thôi, nhà họ Thiên có thể gây rắc rồi cho tôi sao?” Tô Nghênh Hạ mở miệng nói.
“Về nhà? Có phải cô điên rồi hay không, cái trò này mà cũng dám lấy ra đùa cọt, căn biệt thự sườn núi này là nhà của cô chắc?” Tô Diệc Hàm khinh thường lạnh lùng nói.
Tô Nghênh Hạ nhìn ánh mắt tức giận của đám người nhà họ Tô, khóe miệng lộ ra nụ cười. Cái đám người luôn khinh thường nhà cô, thì ra cũng chỉ dám hồng hách trong nhà mà thôi. Khi đến khu biệt thự Đỉnh Vân rồi, cả đám cũng sợ mất mật đó thôi.
“Không phải nhà của tôi, chẳng lẽ là của cô?” Tô Nghênh Hạ liếc mắt nhìn Tô Diệc Hàm, cầm chìa khóa đi đến của.
Thấy bộ dạng như đi trên mây của Tô Nghênh Hạ, Tô Diệc Hàm ngây người.
Gì… là nhà của cô, sao thế đượ!
c Cô có tư cách gì được ở căn biệt thự ở sườn núi chứ!
Cho dù bây giờ cô có là người phụ trách của dự án phía tây thành phó, chắc chắn cũng không thể có nguồn tài chính khổng lồ như vậy đượ!
c Kể có bán tất cả tài sản của nhà họ Tô đổi thành tiền mặt, cũng chỉ miễn cưỡng đủ để mua căn biệt thự này thôi.
Nhìn động tác mở cửa của Tô Nghênh Hạ, tim mỗi người không tự giác được đập thình thịnh.
Sắc mặt Đường Thành Nghiệp càng khó coi hơn, chờ thật lâu cuối cùng cũng đến ngày có thể mang Tô Quốc Diệu ra làm trò cười. Nên ông ta mới khoe khoang thành tựu của Đường Long, thậm chí ông ta còn muốn xem bộ dáng hồi hận của Tô Nghênh Hạ.
Nhưng lúc này đây, hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng.
Thành tựu của Đường Long khi đặt trước căn biệt thự này hoàn toàn tan thành mây khói, hoàn toàn không có cơ hội chuyển mình.
Lương một năm một triệu thì sao chứ, muốn mua biệt thự này phải không ăn không uống vài chục năm mới góp đủ!
“Ông Đường, đây… đây thật sự là nhà mới của ông Tô sao?”
“Tô Quốc Diệu, ông, ông, ông ta… thế mà có thể ở căn biệt thự trên sườn núi!”
“Xem ra ông ta là người phát triển nhất trong chúng ta rồi. Cái vận cứt chó gì đây chứ, thế mà có thể ở chỗ này!”
Nghe những lời này, Đường Thành Nghiệp càng khó chịu hơn. Những lần tụ hội trước kia đều là cơ hội để ông ta khoe của. Đám bạn học đều thổi phồng ông ta, hâm mộ ông ta. Nhưng hiện tại, trong nháy mắt ánh sáng của ông đã bị Tô Quốc Diệu cướp mắt.
Người phụ nữ dựa sát bên cạnh Đường Long cực kỳ hâm mộ. Lần nói chuyện trước đó với Tô Nghênh Hạ trong nhà ăn hệt như một cái tát vang dội trên mặt anh ta.
“Đường Long, chẳng phải anh từng nói cô ta không được nhà họ Tô coi trọng hay sao?” Người phụ nữ nói.
Tâm trạng của Đường Long cực kỳ phức tạp, hỗn độn. Tô Nghênh Hạ không được nhà họ Tô coi trọng là sự thật, hơn nữa căn biệt thự trên ngọn núi này, có là nhà họ Tô cũng không mua nổi, nên Tô Nghênh Hạ làm sao có thể mua được chứ?
Không tự chủ nhìn về phía Hàn Tam Thiên, chẳng lẽ anh mới là đại gia ngầm sao?
Đường Long không tin lắc đầu. Sao được chứ, một tên phế vật cả thành phó Thiên Vân đều biết mà có thể lấy ra tám mươi triệu mua biệt thự, hoàn toàn chỉ là câu chuyện cười.
“Có thể là cô ta đi mượn thì sao?” Đường Long tự an ủi. Nhưng anh ta rất rõ ràng, khả năng này hoàn toàn không thể tồn tại được. Căn biệt thự ở sườn núi sao có thể dễ dàng để người khác mượn được chứ?
Đường Long nghĩ vậy, người khác cũng tương tự, chính là Tô Diệc Hàm.
Cô ta cũng không tin Tô Nghênh Hạ có thể ở được trong này. Đối với Tô Diệc Hàm, cô ta luôn luôn coi vị trí của bản thân rất cao, cao nhất trong lứa cháu gái của nhà họ Tô. Dù cho vẻ đẹp của Tô Nghênh Hạ còn nổi bật hơn cô ta, nhưng vào ba năm trước, uy hiếp từ Tô Nghênh Hạ đã được phá bỏ bởi vì cô đã được gả cho một tên phề vật.
Cứ thế trong ba năm đó, Tô Diệc Hàm đã quen coi bản thân trên cơ Tô Nghênh Hạ, quen việc cao cao tại thượng. Nếu nhà mới của Tô Nghênh Hạ đúng là ở chỗ này, sau này cô ta biết lấy cái gì ra để so sánh với Tô Nghênh Hạ đây?
Có một loại người, họ có thể tiếp nhận chuyện bạn không bằng họ, thậm chí là vui mừng đón nhận. Nhưng họ lại không thể chấp nhận được chuyện có một ngày bạn còn ưu tú hơn họ. Loại tình huồng này, chính là áp dụng lên Tô Diệc Hàm.
Cô ta không chấp nhận nồi bản thân đang ở một căn nhà trọ có thang máy, mà Tô Nghênh Hạ lại được ở trong căn biệt thự trên sườn núi.
“Làm bộ làm tịch, cô thật sự có thể mở cửa được ư?” Tô Diệc Hàm ôm nỗi hận nói.
Những lời này vừa nói ra, bất kể ai nghe được, không hiểu sao đều khẩn trương lên. Hơn nữa ngoại trừ Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam, bọn họ đều đang ở mong mỏi Tô Nghênh Hạ không thể mở được cửa, toàn bộ lời nói dối này sẽ bị vạch trần, họ có thể thoải mái cười nhạo Tô Nghênh Hạ.
Điều này giống như sự giãy giụa trong tuyệt vọng, sự việc đã tới bước này, dù họ không muốn tin nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rành rành.
Tô Nghênh Hạ xoay chìa khóa, dễ dàng mỏ cửa ra.
Dù trong lòng Tô Diệc Hàm có không phục ra sao nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cô ta không thể không tin.
“Anh, bọn em định mời cả mẹ đến nữa nhưng anh đã thay mẹ từ chối, chuyện này anh còn nhớ chứ?” Tưởng Lam đột nhiên mở miệng nói với Tô Quốc Lâm.
Sắc mặt Tô Quốc Lâm muốn có bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu. Tâm nguyện cả đời này của bà cụ là được chuyển vào khu biệt thự Đỉnh Vân, mà ông lại thay bà cụ từ chối!