Chương 462:
“Thật ra tôi đã sớm không ưa bà ta, chỉ là không tìm được cơ hội đá bà ta ra khỏi đám chị em chúng ta mà thôi.”
Chị em cả bàn, ai cũng tỏ ra chán ghét tình cảnh của Tưởng Lam, sự chán ghét này, thật ra xuất phát từ ghen tị, bởi vì trước kia Tưởng Lam là người sống khổ nhất trong số bọn họ, nhưng bây giờ ở biệt thự sườn núi thì thôi, công ty cũa Tô Nghênh Hạ còn phát triển tốt như vậy, trơ mắt nhìn cuộc sống của Tưởng Lam càng ngày càng thoải mái, đối với những người đã quen với việc Tưởng Lam đi theo bọn họ ăn chùa uống chùa, sao bọn họ quen được?
Người ngày nào cũng ăn nhờ ở đậu, bất chợt dám tính tiền, hơn nữa đồ xa xỉ mua hết cái này tới cái kia, sao có thể khiến người ta không ghen tị?
Tô Nghênh Hạ oán trách nhìn thoáng qua Tưởng Lam, nếu không phải Tưởng Lam kêu bọn họ tới thì đã không xảy ra chuyện này rồi.
“Mẹ, mẹ nhìn thử xem, đây là chị em tốt của mẹ đó, e rằng bà ta đã sớm lên kế hoạch cho chuyện này rồi, chẳng những muốn Tam Thiên mát mặt mà còn muốn mẹ mất mặt.” Tô Nghênh Hạ nói với Tưởng Lam.
Quả thực Tưởng Lam không ngờ Quý Xuân sẽ làm như: vậy, liếc qua Hàn Tam Thiên, nói: “Dựa vào anh ta, không có tư cách khiến con mất mặt nhỉ?”
Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng, không nói gì mà đi về phía sân khấu.
Dương Kỳ lạnh cả sống lưng, ở Phúc Dương Quả Trang, Dương Văn cũng vì đắc tội Hàn Tam Thiên nên buộc phải quỳ ở đó một tuần lễ, chân suýt chút nữa đã bị phê.
Thằng nhãi Tạ Vân Bằng không biết điều này, vậy mà còn dám tìm Hàn Tam Thiên gây chuyện, thế còn có thể có kết cục tốt sao?
Chẳng lẽ thằng nhãi này chưa từng nghe nói đến chuyện ở Quảng trường Nhân dân?
Không tới mức đó chứ, chuyện này ồn ào xôn xao dư luận, rất ít người không biết, nếu có không biết thì cũng thuộc về loại ở tầng lớp cực kỳ thấp, theo lý mà nói, nhân vật có địa vị như Tạ Vân Bằng không thể nào không biết mới phải.
Nói cách khác, anh ta biết rõ kết cục của đám người Giang Phú nhưng vẫn chẳng đặt Hàn Tam Thiên vào mắt.
Dương Kỳ cười nhạt một tiếng, xem ra thằng nhãi này dựa vào nhà họ Thiên, nhưng làm ra chuyện này, nhà họ Thiên thật sự bảo vệ được nhà họ Tạ sao?
Tạ Vân Bằng ơi Tạ Vân Bằng, mày vẫn quá coi thường anh ta, sao nhà họ Thiên lại vì mày mà đắc tội Hàn Tam Thiên chứ?
Thấy Hàn Tam Thiên đi về phía sân khấu, nụ cười trên mặt Tạ Vân Bằng tràn đầy khinh thường, thầm nghĩ tên này đúng là mặt dày thật, vậy mà còn dám đường hoàng xuất hiện, có lẽ là vì chuyện mất mặt trong đời anh đã quá nhiều nên mới không quan tâm mắt mặt tiếp.
“Tôi là Hàn Tam Thiên.” Sau khi Hàn Tam Thiên lên sân khấu, nói với mọi người.
Trong đó không ít người đã tham gia sự kiện ở Quảng trường Nhân dân, tất cả bọn họ đã gặp Hàn Tam Thiên.
Nhưng cũng có một số người lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Tam Thiên, mà những người đó, ngoại trừ cười nhạo ra thì trong lòng còn có một suy nghĩ, người trông trẻ tuổi anh tuần này, sao lại làm loại chuyện ăn cơm bao mất mặt chứ?
“Trông Hàn Tam Thiên này không giống kẻ vô dụng, còn rất đẹp trai.”
“Đúng vậy, không ngờ rằng anh ta đẹp trai như vậy, dựa theo giá trị nhan sắc mà nói lại rất xứng với Tô Nghênh Hạ.”
Một vài người phụ nữ không lớn tuổi lắm mắt hiện hoa đào nhìn Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên xuất hiện, chỉ dùng giá trị nhan sắc cũng đã chỉnh phục bọn họ.
“Không đẹp trai thì sao làm trai bao được, nhìn bộ dạng anh ta như vậy, trừ ăn cơm chùa ra thì còn làm được gì.”
“Đúng, tay không thể xách vai không thể gánh, loại người như vậy trừ ăn cơm chùa ra thì còn có bản lĩnh gì.”
Có mấy người đàn ông sau khi nghe đánh giá của những người phụ nữ về Hàn Tam Thiên, trên mặt ai cũng sinh ra bất mãn.
“Hàn Tam Thiên, nghe nói ngày hôn lễ của anh vô cùng quạnh quế, hiện trường náo nhiệt như vậy, anh chưa từng được cảm nhận nhỉ.” Tạ Vân Bằng đắc ý nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không thể phủ nhận gật đầu, hôn lễ của anh, quả thực vô cùng quạnh quẽ, ngoại trừ người nhà họ Tô ra, một vị khách cũng không có, hơn nữa những chửi mắng, đặc biệt là những người theo đuổi Tô Nghênh Hạ, hận không thể rút gân lột da Hàn Tam Thiên.
“Bị mắng ba năm, anh dựa vào đâu mà kiên trì nổi chứ?” Tạ Vân Bằng cười nói.
“Anh biết tại sao lại có người mắng tôi không?” Hàn Tam Thiên hỏi ngược lại Tạ Vân Bằng.
“Chuyện này còn phải nói, anh khiến đàn ông cả thành phó Thiên Vân mắt mặt, hủy hoại thanh danh đàn ông chúng. tôi, đương nhiên phải mắng anh.” Tạ Văn Bằng khinh thường nói, lúc trước anh ta cũng là một trong số thành viên mắng Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ có danh xưng đệ nhất mỹ nhân thành phố Thiên Vân, Tạ Vân Bằng đã từng ngấp nghé sắc đẹp của Tô Nghênh Hạ, thậm chí còn từng nghĩ cách theo đuổi Tô Nghênh Hạ, chỉ tiếc kết quả không gặt hái được gì mà thôi.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Bọn họ mắng tôi, là vì ghen tị, ghen tị tôi cưới được một người vợ xinh đẹp như hoa.”