Chương 276:
Thích Y Vân đeo một cặp kính mới, đương nhiên là Hàn Tam Thiên trả tiền, mặc dù không tiện lắm nhưng cũng chỉ là một chuyện vụn vặt mà thôi.
Sau đó hai người lại cùng nhau đi ăn cơm rồi mới trở về khách sạn. Đến giờ cơm Vương Mậu còn cố ý gọi điện thoại cho Hàn Tam Thiên, quá mức nhiệt tình khiến Hàn Tam Thiên cảm giác sắp không chịu nồi?
Khuya hôm đó, hai người Thường Lang và Đậu Duy từ trong khách sạn đi ra, Thường Lang không chuốc say Đậu Duy hơi không cam lòng, vốn đang cho rằng tối nay có thể tới khách sạn trải qua một đêm tuyệt vời, bây giờ nhìn lại, chỉ có thể đưa Đậu Duy về nhà thôi.
Hai người mới vừa lên xe, cửa sau xe đã bị người ta mở ra, một người nhanh chóng ngồi vào trong xe.
“Người anh em, mẹ nó cậu lên nhằm xe đúng không, mau cút xuống.” Tâm tình Thường Lang vốn không tốt, lại gặp loại chuyện này, đương nhiên nói không dễ nghe.
Người nọ ngồi phía sau, biểu cảm u ám nở nụ cười lạnh, một lưỡi dao sáng loáng đặt trước cỗ Thường Lang.
“Lái Xe.”
Thường Lang bị dọa cả người run lên, trước tiên Đậu Duy đã muốn xuống xe chạy đi, nhưng lại bị người nọ kéo tóc lôi lại.
“Còn muốn chạy, tôi giết cô.” Người nọ lạnh giọng nói.
“Đại… đại ca, anh đừng làm bậy, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi cho anh, đều cho anh.” Thường Lang kinh hoảng sợ hãi nói, đối phương đội mũ, không thấy rõ mặt, nhưng giọng nói lại khiến Thường Lang cảm thấy rùng mình giữa mùa hè nóng bức, anh ta biết tên cướp này tuyệt đối không nói đùa.
“Lái xe, tao bảo đi đâu thì đi đó, nếu không tao sẽ giúp cổ mày mở miệng đấy.”
Người kia nói.
“Được, vâng vâng vâng, đại ca anh đừng run tay nhé, tôi lái xe có hơi xóc nảy một chút, anh phải cẩn thận đấy.” Thường Lang giọng run rầy nhắc nhở.
Theo chỉ thị của gã, Thường Lang lái xe về phía khu ngoại ô thành phố Phú Dương, đồng hoang không có đèn đường tối om, Thường Lang suýt nữa thì bị dọa tới tè ra quần.
Vẻ mặt Đậu Duy cũng đã sớm ảm đạm, cô ta chưa từng gặp cướp, trong lòng hoảng sợ tới cực điểm.
“Dừng xe.” Ở một nơi hoang vắng không có người ở, người kia nói.
Thường Lang đạp phanh xe, vững vàng dừng xe lại, sau đó nói: “Đại ca, anh muốn gì tôi đều cho anh, nêu anh vừa ý con nhỏ này thì anh cứ lôi đi chơi cũng được.”
Nghe nói như vậy, mặc dù tứ chỉ Đậu Duy đã nhũn ra, nhưng không ngăn cản được cô ta nổi giận với Thường Lang, sau đó nói: “Thường Lang, anh đang nói gì vậy, anh có phải đàn ông không thế.”
“Đậu Duy, mẹ nó bớt nói nhảm đi, vị đại ca này có thể vừa ý cô là vinh hạnh của cô.” Vì bảo vệ tính mạng, Thường Lang nào còn để ý Đậu Duy thầy anh ta thế nào nữa.
“Xuống xe.”
Người nọ ra lệnh, hai người Thường Lang và Đậu Duy vội vàng xuống xe.
Ánh trăng mờ ảo, nhưng loáng thoáng có thể thầy rõ tướng mạo người ta, lúc gã cởi mũ xuống để lộ gương mặt, đây không phải là Đông Hạo hay sao!
Thường Lang cúi đầu, không dám nhìn Đông Hạo, bởi vì anh ta biết tướng mạo của đám cướp không thể để người khác nhìn thấy, nếu không sẽ bị giết người diệt khẩu.
“Quỳ xuống.” Đông Hạo nghịch lưỡi dao trong tay, lạnh lùng nói.
Thường Lang không chút cốt khí quỳ hai gối xuống đất, Đậu Duy cũng giống vậy, cảm giác ưu việt dựa vào gia cảnh khá giả giờ phút này không còn chút nào nữa.
“Hai người định làm gì, lại dám bắt nạt cô chủ nhà tao.” Đông Hạo cười lạnh nói.
“Đại ca, có phải anh tìm nhằm người rồi không, sao tôi lại bắt nạt cô chủ nhà anh được, tôi cũng không biết cô ta.” Thường Lang trước hết phủ nhận, vì bảo vệ tính mạng, anh ta có thể mang Đậu Duy ra làm bia đỡ đạn, lúc nào sao có thể thừa nhận chuyện kia chứ.
Hơn nữa trong trí nhớ của Thường Lang, đúng là anh ta không đắc tội với người nào cả.
“Không có à, kính của cô chủ nhà tao cũng đã rơi vỡ, chẳng lẽ không phải mày làm?” Đông Hạo nói.
Kính mắt!
Thường Lang lập tức nghĩ tới Thích Y Vân chạm mặt trên máy bay, cô gái dịu dàng nho nhã đó lại có thủ hạ lợi hại như vậy.
“Đại ca, thật xin lỗi, tôi không biết cô chủ nhà anh lợi hại như vậy, tôi không cố ý, xin anh hãy tha cho tôi, tôi sẽ đến gặp cô ấy trực tiếp xin lỗi.” Thường Lang dập đầu nói.
“Tha thứ cho người khác là chuyện thượng đề làm, mà trách nhiệm của tao là đưa mày đi gặp thượng đế.” Đông Hạo vừa nói vừa đi tới trước mặt Thường Lang.
Thường Lang bị những lời này dọa sợ tới mức tè ra quần, đũng quần ướt sũng, không ngừng dập đầu, cầu xin tha thứ.