Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 89: Tô Nghênh Hạ bị đánh

Khi ăn cơm trưa, Hàn Tam Thiên lấy cơ đi nhà vệ sinh, sau đó tính đi gặp Dương Kỳ một lần.

Bởi vì chuyện trước đây Dương Văn tuyệt đối sẽ không chịu để yên, anh không muốn làm ra động tĩnh quá lớn, cho nên chuẩn bị kêu Dương Kỳ dẹp ổn chuyện này.

Ba năm trước đây, Dương Kỳ không có trúng giải thưởng lớn, nhưng ông ta quả thật đạt được vận may, giống với Lâm Dũng đều được Hàn Tam Thiên quan tâm, cho nên mới có thể có địa vị ngày hôm nay.

Thế lực và mạng lưới quan hệ là chuyện đầu tiên Hàn Tam Thiên làm khi đến thành phố Thiên Vân.

Lâm Dũng phụ trách thế lực khu vực xám, còn Dương Kỳ lại lôi kéo quan hệ trong thành phố Thiên Vân, chuẩn bị cho nhu cầu của Hàn Tam Thiên.

Trong năm tháng Hàn Tam Thiên ngủ đông ở nhà họ Hàn, anh đã sâu sắc hiểu được một đạo lý. Muốn có tiền, nhất định phải có thế lực và mạng lưới quan hệ của mình, sau khi có tiền thì lại dùng tiền thành lập thế lực mạnh hơn và mở rộng mạng lưới quan hệ ở mức độ cao hơn. Cứ tuần hoàn quay tròn thế, mới có thể khiến mình trở nên càng ngày càng mạnh.

Không lâu sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi đại sảnh, có mấy người bộ dáng du côn đi tới đại sảnh.

Nhìn thấy những người này, ánh mắt Dung Liễu càng nham hiểm hơn, nói với Dương Văn: “Cho dù Tô Nghênh Hạ kết hôn, đám bạn học nam này vẫn lưu luyến không quên, chính là bởi vì bọn họ biết Tô Nghênh Hạ không có bị cái tên ăn hại kia vấy bản, anh có thể khiến họ vấy bản Tô Nghênh Hạ không?”

“Cái này…” Dương Văn không ngờ Dung Liễu sẽ có suy nghĩ như vậy, nói: “Dù thế nào thì Tô Nghênh Hạ cũng là người nhà họ Tô, điều này không hay lắm đâu.”

“Hừ.” Dung Liễu lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Có gì mà không hay, em muốn con đàn bà rẻ tiền kia hoàn toàn không ngẳắng đầu lên nổi trước mặt của em, hơn nữa cậu sẽ để nhà họ Tô vào mắt sao?”

Nếu là nhà họ Tô trước kia, Dương Văn nghĩ cũng không dám nghĩ chỉ biết Dương Kỳ chắc chắn sẽ không để ý, nhưng bây giờ lại khác, chuyện nhà họ Tô phụ trách dự án phía Tây thành phó, toàn bộ thành phố Thiên Vân đều biết. Cũng có rất nhiều người hiểu rằng, tấm ván nhún phía tây thành phố đó, rất có thể khiến nhà họ Tô tung người thành nhà quyền thế ở thành phố Thiên Vân, Dương Kỳ có kiêng dè hay không, thì điều này chưa biết rõ được.

Thấy Dương Văn do dự không quyết, trên mặt Dung Liễu lập tức hiện ra sự khó chịu, nói: “Được đó, vợ anh bị người ta bắt nạt, anh cũng phải chịu đựng tức giận không dám nói gì, muốn giống cái tên ăn hại kia hả?”

“Ai giống cái tên ăn hại kia, được, cứ dựa theo lời em nói mà làm.” Dương Văn ra hiệu bằng ánh mắt cho mấy tên du côn kia, hai tay làm một cái động tác vô cùng bỉ ổi.

Mấy tên du côn nhận được tín hiệu, xoa tay đi về phía Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh Dao.

“Hai người đẹp, bộ dáng được đấy, tại sao không có đàn ông – theo cùng thế, có muốn các anh uống một ly với tụi em không nó’?

“Làn da trắng ghê ta, để anh kiểm tra xem có mềm mượt hay không.”

“Thật là đáng tiếc, người đẹp xinh như thế mà còn độc thân.”

Khi mấy tên du côn đi đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ và Thảm Linh Dao, bắt đầu động tay động chân, hơn nữa còn đuổi những người khác đi.

Nơi này có rất nhiều người yêu thầm Tô Nghênh Hạ, thấy cảnh tượng ấy liền tức giận.

“Mấy người là ai, đây là sảnh chúng tôi đã bao, mau đi ra.”

Một gã trong đám du côn khinh thường nhìn bạn nam nói chuyện, nói: “Mày là cái thứ gì vậy mà ở trước mặt ông đây sủa gâu gâu.”

Bạn học nam kia lạnh giọng nói: “Có lẽ mày không biết tại sao tụi tao lại ở chỗ này, anh ta là cháu của Dương Kỳ, tao khuyên mày tốt nhất đừng gây rối ở chỗ này.”

Dương Văn nghe nói như thế, giả bộ chẳng nghe thấy cái gì hết, gắp một đũa đồ ăn cho Dung Liễu.

Du côn đứng lên, cười đi đến chỗ bạn học nam.

Đi đến trước mặt, đá một đá vào bụng bạn học nam, lạnh giọng nói: “Thằng ngu này, anh ta là ai tao không biết, có điều ông ta còn chưa lên tiếng, mày lấy đâu ra lá gan đánh rắm với tao?”

Bạn học nam ôm bụng đau đến toát mồ hôi lạnh.

Những người khác nhìn thấy Dương Văn không làm gì, còn Dung Liễu thì ra vẻ một bộ việc không liên quan đến mình, trong lòng hoảng sợ, chuyện này chắc không phải là do Dung Liễu cố ý sắp đặt đó chứ?

“Dung Liễu, tất cả mọi người đều là bạn học, cậu cũng đừng làm tuyệt tình như vậy chứ?” Ai đó nói với Dung Liễu.

“Cậu có ý gì thế, chuyện này lại không liên quan đến tôi, là chính cô ta đĩ cái lẳng lơ trêu chọc người ta. Chẳng lẽ còn có thể trách tôi?” Dung Liễu đứng lên, bực tức nói.

Nông trại trái cây Phúc Dương là nơi của Dương Kỳ, hơn nữa Dương Văn lại là cháu Dương Kỳ, sao những người này dám ở chỗ này tùy tiện gây sự vậy nhỉ?

Tuy rằng Dung Liễu giải thích nhưng bạn học ở đây cũng biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô ta.

Thế nhưng rất nhiều người không muốn đắc tội Dung Liễu, cho nên ngoài bạn học nam bị đánh kia ra, những người khác đều im lặng.

“Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên đâu, sao anh ấy còn chưa quay lại.” Cảm nhận được ánh mắt trắng trợn của đám du côn, Thẳm Linh Dao sợ hãi nhỏ giọng nói.

“Người đẹp, nói thầm gì đấy, có câu gì, nói ra cho mọi người cùng nhau nghe một chút với.” Một gã du côn trực tiếp giơ tay khoác lên vai Thẩm Linh Dao nói.

Thẩm Linh Dao nghiêng người, giận dữ nói: “Anh đừng chạm vào tôi.”

“Úi chà, tính tình còn rất mạnh mẽ. Tôi thích, không biết em ở trên giường có phải cũng có phản ứng mãnh liệt như vậy hay không nhỉ?”

Tô Nghênh Hạ xụ mặt, cô biết chuyện này do Dung Liễu làm, đứng lên nói với Dung Liễu: “Dung Liễu, mâu thuẫn giữa chúng ta có cần thiết để cô làm việc này không?”

“Tô Nghênh Hạ, chính cô ở bên ngoài quyến rũ biết bao đàn ông, trong lòng mình không biết hả? Làm sao mà tôi biết bọn họ có quan hệ gì với cô.” Dung Liễu lạnh mặt nói.

“Người đẹp, chẳng lẽ em quên tối hôm qua chúng ta tình cảm mãnh liệt như thế nào rồi à? Em đừng xuống giường xong không chịu nhận chứ.” Du côn cười nói với Tô Nghênh Hạ.

“Anh đánh rắm, tôi quen anh bao giờ, đừng có nói lung tung.”

Tô Nghênh Hạ kích động nói.

“Bà mẹ mày, đồ đàn bà thối tha, mày có thái độ gì đấy.” Du côn tát một phát lên mặt Tô Nghênh Hạ.

Thâm Linh Dao vội vàng che trước mặt Tô Nghênh Hạ, nói: “Anh dám đánh người à, có tin tôi báo cảnh sát bắt anh đi không.”

“Báo cảnh sát?”

Mấy tên du côn cười phá lên.

“Mỗi tháng tao mà không đi vài lần thì cả người lại khó chịu.”

“Đầy chính là quê nhà của tụi tao, đi ra đi vào là chuyện bình thường, chẳng qua nếu mày làm máy anh đi vào, chờ tụi anh đi ra. Mày cũng không sống yên ổn được đâu.”

“Có muốn thử cảm giác mỗi ngày về nhà đều có người phá cửa không?”

Nghe thấy máy tên đó nói, khuôn mặt Thẩm Linh Dao sắc mặt tái nhợt, cô biết trêu chọc đám du côn đó có hậu quả nghiêm trọng cỡ nào.

Lúc này, Tô Nghênh Hạ lại mở miệng nói chuyện với Dung Liễu: “Cô cứ phải làm chuyện đến loại tình này hả? Ân oán giữa tôi với cô, chẳng qua chỉ là hồi đi học bạn nam cô thích thích tôi thôi, đến nỗi tìm những người này để đối phó tôi?”

“Tô Nghênh Hạ, tôi nói rồi, những người này không liên quan đến tôi, chính cô làm chuyện dơ bẩn, đừng có đổ thừa lên đầu tôi, cảm thấy Dung Liễu tôi dễ bắt nạt hả?” Dung Liễu tức giận bước đến trước mặt Tô Nghênh Hạ, tạt cả ly rượu vang lên người Tô Nghênh Hạ, chửi tiếp: “Ai chẳng biết trước đây cô cố ý giả bộ ngây thơ, sinh hoạt cá nhân thì hỏng bét, đừng cho rằng tôi không biết cô đã phát sinh quan hệ với rất nhiều đàn ông.”

Dung Liễu rõ ràng là hắt nước bản lên đầu Tô Nghênh Hạ ở ngày xưa, cô ta muốn dùng cách này nói xấu Tô Nghênh Hạ, mới có thể khiến cho đám bạn học nam từ bỏ nhớ nhung Tô Nghênh Hạ.

Dù cho giờ Dung Liễu đã kết hôn rồi, cô ta vẫn không thể chấp nhận có nhiều người như vậy yêu thích Tô Nghênh Hạ.

Cô ta muốn chứng minh, chính mình ưu tú và sống tốt hơn Tô Nghênh Hạ.

“Dung Liễu, cô đang nói chính cô à, Nghênh Hạ đi học chưa từng nói chuyện yêu đương, ngược lại là cô đấy, dăm ba bữa đổi bạn trai, đây là chuyện mà chúng tôi đều biết.” Thẳm Linh Dao cãi lại nói.

“Cô nói bậy, tôi xé nát miệng cô.” Dung Liễu lập tức kích động, cô ở trước mặt Dương Văn là hình mẫu thục nữ, sao những vụ tai tiếng ấy có thể bị vạch trần ra được cơ chứ.

Cô ta túm lấy tóc Thầm Linh Dao, hai người phụ nữ nhào vào đánh nhau.

Tô Nghênh Hạ thấy chị em của mình chịu thiệt, đương nhiên muốn ra tay giúp.

Dưới tình huống hai đánh một, Dung Liễu chắc chắn không đánh lại, Dương Văn nhìn thấy cảnh ấy thì nôn nóng.

Chẳng quan tâm sẽ lộ mấy tên du côn là anh ta gọi đến, quát to: “Tụi bay còn ngây ra đó làm gì, đánh cho tao.”

Mấy gã du côn nghe thấy câu đó, không hề có chút lòng lòng thương hương tiếc ngọc nào, kéo Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh Dao ra, đá mỗi người một đá xuống đắt.

Dung Liễu đầu tóc rối bù xù thở hỗn hến, nói với đám du côn: “Giữ lấy cô ta cho tôi.”

Hai tay Tô Nghênh Hạ bị nắm lấy, chỉ có thể mặc kệ Dung Liễu từng cái từng cái tát lên mặt cô.

“Con đĩ tởm lợm nhà mày, dám đánh tao. Cho mày đánh tao này, hôm nay không quỳ xuống nói xin lỗi tao, mày đừng hòng rời khỏi nơi này.”

Mặt Dương Văn bình tĩnh, đi đến trước mặt Thắm Linh Dao, đấm một đấm vào bụng Thẩm Linh Dao: “Bà mẹ mày, dám đánh vợ tao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK