Chương 97: Là tên đó!
Nhìn người quản lý muốn cởi quần áo, Hàn Tam Thiên biết cô ta đang hiểu lầm, nhanh chóng nói: “Tôi tìm cô vì muốn nhờ cô giúp chuyện khác.”
“Chuyện khác?”Quản lý cảnh giác nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Anh sẽ không có sở thích đặc biệt nào đó chứ? Tôi không nhận mấy chuyện kỳ kỳ quái quái đâu.”
Hàn Tam Thiên cười bát đắc dĩ, không hiểu vị quản lý này nghĩ cái gì trong đầu nữa. Nhưng mà trường hợp thế này nghĩ như vậy cũng không trách được.
“Tôi muốn biết Diệp Phi ở phòng nào. Lúc này ông ta có bao nhiêu người đi theo?” Hàn Tam Thiên hỏi. Dù biết Diệp Phi đã tới Kim Kiều Thành rồi, nhưng với tình huống bên ngoài Hàn Tam Thiên không dễ dàng ra mặt điều tra. Cho nên hỏi người khác là cách tốt nhát.
“Anh Phi? Anh định làm gì?” Quản lý kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên. Diệp Phi là khách quen của Kim Kiều Thành. Vì là ông chủ của đầu trường quyền anh ngầm nên ông chủ của Kim Kiều Thành cố ý cho gã trở thành hội viên. Đến đây hưởng thụ không cần tốn tiền, đủ để thấy được địa vị của Diệp Phi trong Kim Kiều Thành.
“Tôi muốn làm gì không cần cô phải quản, cô chỉ cần nói cho tôi biết thứ tôi muốn, tôi sẽ cho cô mười triệu.”Hàn Tam Thiên nói.
Kẻ thù của Diệp Phi? Người này đến tìm Diệp Phi trả thù sao?
Sắc mặt quản lý trở nên tái nhợt, nếu nói chuyện này cho Diệp Phi, chắc chắn cô ta sẽ được chỗ tốt từ gã. Mười triệu này cuốn hút thật đó nhưng đắc tội Diệp Phi thì chỉ có kết cục không thể tưởng tượng nỗi.
“Xin lỗi. Tôi không giúp gì được cho anh.”Quản lí nói.
“Phải không?”Hàn Tam Thiên rút ra một cây dao bướm, chặn trước cửa, thản nhiên nói: “Vậy chắc hẳn cô đã đoán được tôi muốn làm gì nhỉ? Cô cho rằng tôi sẽ thả cô đi mật báo cho Diệp Phi sao?”
Quản lý sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất, nói: “Oan có đầu nợ có chủ, anh muốn tìm ai báo thù cũng không liên quan gì tới tôi, anh không thể giết tôi.”
“Chỉ cần cô nói cho tôi biết ông ta ở đâu, có bao nhiêu người, chắc chắn tôi sẽ không gây tổn thương cho cô. Còn ngược lại, tôi cũng không thể cam đoan là sẽ làm ra chuyện gì đâu.”Hàn Tam Thiên uy hiếp nói.
Quản lý cực kỳ sợ hãi, không thể không nói phòng của Diệp Phi cho Hàn Tam Thiên.
“Cô chịu khó một chút, ở đây.”Hàn Tam Thiên xé rách ga giường, trói gô quản lý lên, miệng cũng bị dán chặt.
Sau đó coi như không có chuyện gì rời khỏi căn phòng, Hàn Tam Thiên đi tới chỗ của Diệp Phi.
Quả nhiên, trước căn phòng theo lời quản lý có hai tên thủ hạ của Diệp Phi đang đứng canh. Nhưng theo như quản lý nói thì có bốn người mới đúng.
Không ngờ khi Diệp Phi đang làm loại chuyện kia cũng phải mang theo hai người bên cạnh, thật sự là quá cần thận.
Để cấp dưới đứng theo dõi hiện trường trực tiếp, gã không cảm thấy không tự nhiên ư?
Hàn Tam Thiên chưa đi tới cửa, hai tên thủ hạ đã nâng cao cảnh giác. Cũng may tầng ba của Kim Kiều Thành không có camera theo dõi. Dù sao người tới đây chơi đùa ngoại trừ những người khách bình thường còn có rất nhiều người có tiền có thế. Họ không thích không gian riêng tư của mình bị bày ra ngoài ánh sáng, cho nên riêng về phương diện bảo toàn riêng tư cho khách thì Kim Kiều Thành làm rất tốt.
Nhưng đây cũng là thời cơ tốt cho Hàn Tam Thiên, nếu mà có camera giám sát, sự việc chỉ càng trở nên phiền toái.
Trong khoảnh khắc đi ngang qua phòng, Hàn Tam Thiên lấy tốc độ cực nhanh rút dao ra cắt lướt qua cổ hai tên thủ hạ. Hai tên đó không kịp phản ứng chỉ biết lấy tay bịt chặt miệng vết thương, khó tin nhìn Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên vươn hai tay, đỡ hai người để họ ngã xuống chậm rãi, tránh cho phát ra động tĩnh quá lớn.
Trong phòng ngoại trừ Diệp Phi còn có đàn em của gã nữa. Có người vô tội nào không Hàn Tam Thiên không biết, nhưng chuyện đã tới bước này, anh đã không thể lùi được rồi. Nếu có nhân viên của Kim Kiều Thành bên trong, chỉ có thể tàn nhẫn một lần.
Đầy cửa đi vào, chỉ nghe thấy Diệp Phi nói: “Làm cái quỷ gì mà đến chậm thế. Ông đây chờ sắp hết kiên nhẫn rồi.”
Nghe nói vậy, Hàn Tam Thiên có thể xác định trong phòng chỉ có Diệp Phi và thủ hạ của gã. Dù sẽ không cần gây thương tổn cho người vô tội, nhưng Hàn Tam Thiên phải đánh nhanh thắng nhanh, bởi vì hai người ngoài cửa sẽ khiến chuyện này lộ ra rất nhanh.
“Diệp Phi, giờ chết của ông đến rồi.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng đi vào phòng.
Diệp Phi thấy một người đàn ông đi vào, ngồi dậy từ trên giường, khinh miệt nói: “Nhãi con, có thể im lặng đánh bại hai thủ hạ của tao ngoài cửa, không tệ đâu.”
“Bọn họ đang chờ ông rồi, hiện tại đến lượt ông.” Hàn Tam Thiên lao lại gần Diệp Phi.
Hai thủ hạ còn lại che trước mặt Diệp Phi, gã không để ý nói: “Chỉ bằng mày, một thằng rác rưởi thôi á. Diệp Phi tao đã lăn lộn nhiều năm như vậy, nếu bị một thằng nhãi như mày giết chết, chẳng phải sẽ bị người khác chê cười hay sao?”
“Họ có thể bảo vệ ông sao?” Hàn Tam Thiên cười nhẹ. Hai người này so với người thường có thể xem như rất mạnh, nhưng đối với Hàn Tam Thiên cũng chỉ là một tờ giấy nát mà thôi.
“Mày có thể thử, hy vọng mày đừng bị giết quá thảm.” Nói xong, Diệp Phi không hoang mang gì nằm xuống.
Hai tên thủ hạ xoa tay, nhìn Hàn Tam Thiên dữ tợn.
“Nhóc, mày muốn chết như thế nào.”
“Cảm giác gãy chân như thế nào, đã được tận hưởng chưa?”
Hàn Tam Thiên không thời gian lãng phí cũng bọn họ, ra tay trước. Đối với một người am hiểu chơi dao như anh, giết hai kẻ chủ quan không để anh vào mắt cực kỳ đơn giản.
Thầy của Hàn Tam Thiên, vq, chỉ dựa vào một thanh dao nhỏ, trở thành người lợi hại nhất nhà họ Hàn, hơn nữa cả Yến Kinh cũng không có đối thủ.
Hai tên to con ầm ầm ngã xuống đất trong nháy mắt, Diệp Phi đang nhắm hai mắt đợi phụ nữ đến hầu hạ thản nhiên nói: “Vắt tên tạp chủng này ra ngoài, đừng quấy nhiễu cuộc vui của ông đây.
“Diệp Phi, trên đường xuống địa ngục, tôi sẽ đốt cho ông hai nữ đầy tớ giấy.”
Nghe Hàn Tam Thiên vẫn còn nói chuyện được, Diệp Phi đột nhiên mở mắt. Khi gã nhìn thấy thủ hạ của mình ngã xuống mà Hàn Tam Thiên hoàn toàn lành lặn, cuối cùng hiểu được người trước mắt này là người gã không thể khinh thường được.
“Mày là ai!” Diệp Phi hỏi.
“Không phải ông điều tra tôi rồi sao? Sao ngay cả tôi là ai mà cũng không biết vậy.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Những lời này khiến Diệp Phi sợ tới mức run bần bật. Người gần nhất mà gã điều tra, là người đã đầy lui Đao Thập Nhị trên đấu trường.
) Vậy chăng lẽ, người trước mặt này chính là tên đó!
Không tồi, nếu không phải là tên đó thì hai tên thủ hạ này sao có thể khinh địch đề rồi bị giải quyết như vậy?
“Cậu đừng giết tôi, muốn cái gì Diệp Phi tôi đều có thể cho cậu.
Tiền, phụ nữ muốn bao nhiêu tôi cho cậu bấy nhiêu.” Diệp Phi nói.
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn mạng của ông.” Lúc này, trên hành lang truyền đến một tiếng thét chói tai. Có lẽ là phụ nữ mà Diệp Phi gọi tới.
Thời gian không cho phép Hàn Tam Thiên kéo dài nữa.
Diệp Phi thấy Hàn Tam Thiên đang lại gần mình, quỳ gối luôn trên giường, nhưng vận mệnh của gã đã được định đoạt từ thời điểm đi điều tra Hàn Tam Thiên.
Máu tươi nhuộm hồng ga giường màu trắng, Diệp Phi đau đớn ôm chặt cổ thống hận nhìn Hàn Tam Thiên nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống.
Đợi đến khi nhân viên an ninh của Kim Kiều Thành chạy tới, năm người Diệp Phi đã ngừng thở, không còn sinh mệnh.
Chuyện này nhanh chóng rơi vào tai ông chủ của Kim Kiều Thành, dù bình thường ông ta vẫn luôn chiếu cố Diệp Phi nhưng giò Diệp Phi đã chết, người đi trà lạnh. Để tránh cho nhiều lời ra tiếng vào, ra lệnh cho thủ hạ mang thi thể của Diệp Phi chôn lắp thi thể gã ngoài thành phó trong đêm tối. Còn hung thủ là ai, ông ta không quan tâm, cũng sẽ không để người ta biết Diệp Phi chết ở Kim Kiều Thành.
Dù sao Kim Kiều Thành là một nơi bất hợp pháp, chẳng may kinh động đến chính phủ, bị điều tra thì Kim Kiều Thành của ông ta chỉ có nước đóng cửa ngừng kinh doanh.
Vì không để Mặc Dương lo lắng cả một đêm, Hàn Tam Thiên gọi cho Mặc Dương một cuộc điện thoại báo bình an, sau đó khập khiễng lái xe .
Dù sao anh cũng đâu phải Spider Man, bị buộc phải nhảy từ tầng ba xuống, muốn lành lặn toàn thân là không có khả năng.
Mặc Dương biết Hàn Tam Thiên thế mà đã thành công giết Diệp Phi, khiếp sợ thật lâu rồi mà chưa lấy lại bình tĩnh.
Đối với ông, xác suất thành công của vụ này không đến mười phần trăm, mà Hàn Tam Thiên lại làm được .
Mặc Dương cúp điện thoại, cười khổ lẫm bẩm nói: “Tôi tự hỏi có chuyện gì mà cậu không làm được không?”
“Anh Mặc, anh Tam Thiên đã giết Diệp Phi rồi sao?” Lâm Dũng ở bên cạnh kinh hãi hỏi.
Mặc Dương gật gật đầu.
Ánh mắt của Lâm Dũng phút chốc tràn đầy hoảng sợ. Không cần lo chuyện hiện tại anh ta đã không còn chiếm được sự trọng dụng của Hàn Tam Thiên nữa, nhưng chuyện này đã báo cho anh ta biết, tuyệt đối không thể có bắt cứ ý nghĩ phản bội Hàn Tam Thiên, nếu không kết cục của anh ta kết thúc như Diệp Phi.
Diệp Phi do khinh địch mà bị giết, còn anh ta thì là cái gì chứ?
Hàn Tam Thiên về đến nhà, khi anh nhìn thấy chăm đệm nằm dưới đất thì đứng đờ tại chỗ.