Chương 145: Nhất định phải giết chết nó!
Sau khi Thẩm Linh Dao biết Tô Nghênh Hạ sẽ đên nhà mình ở nhờ vài ngày thì vô cùng kinh ngạc, bởi vì cô mới hết lòng khuyên bảo Tô Nghênh Hạ nên thỏa mãn nhu cầu về mặt kia của Hàn Tam Thiên, vậy mà Tô Nghênh Hạ lại muốn chuyển ra khỏi biệt thự, làm vậy không phải là càng thờ ơ Hàn Tam Thiên hơn sao?
Truy hỏi trong điện thoại cũng không hỏi ra được kết quả, Thẳm Linh Dao chỉ có thể quét dọn trong nhà.
Chẳng bao lâu sau, Tô Nghênh Hạ đã xách theo hành lý xuất hiện, bao lớn bao nhỏ, Thẩm Linh Dao nhìn thấy mà mặt mày tuyệt vọng.
Không phải cô sợ bị Tô Nghênh Hạ làm phiền, mà là Tô Nghênh Hạ làm thế, chẳng lẽ không quan tâm đến quan hệ giữa cô và Hàn Tam Thiên chút nào ư?
“Nghênh Hạ, cậu định ở nhà tớ lâu hả? Có chuyện gì rồi?”
Thẩm Linh Dao hỏi.
Tô Nghênh Hạ hiểu rất rõ tính tình của người chị em này, nếu không nói thật với cô, nhất định cô sẽ truy hỏi kỹ càng hơn.
“Cậu có tin trên thế giới này có hai người giống nhau như đúc không? Tô Nghênh Hạ nói.
“Song sinh đó, có gì mà không tin.” Thẩm Linh Dao nói.
Trong lòng Tô Nghênh Hạ chắn động, bắt kể là cô, hay là Mặc Dương và Lâm Dũng đều chỉ suy đoán đến cùng thì người đột nhiên xuất hiện này là ai, lại hoàn toàn không để ý tới ngyên nhân bọn họ giống nhau, vừa nghe Thẳm Linh Dao nói vậy, Tô Nghênh Hạ lập tức bừng tỉnh.
Song sinhl Chẳng lẽ, Hàn Tam Thiên còn có một người anh trai hoặc em trai ư?
Thấy Tô Nghênh Hạ đột nhiên sững sờ, Thảm Linh Dao nghỉ ngờ nói: “Cậu sao thế, tự nhiên lại thất thần vậy.”
Tô Nghênh Hạ hít sâu một hơi, bảo: “Hàn Tam Thiên ở nhà hiện tại, không phải Hàn Tam Thiên.”
“Không phải Hàn Tam Thiên, là sao?” Thẩm Linh Dao khó hiểu hỏi.
“Có lẽ, gã là anh trai hoặc em trai sinh đôi với Hàn Tam Thiên.”
Tô Nghênh Hạ đáp.
Thảm Linh Dao ngây ngắn cả người, Hàn Tam Thiên không phải Hàn Tam Thiên, mà là anh em sinh đôi?
Ngẫm lại tình huống hôm qua, Thẩm Linh Dao quả thực cảm giác được Hàn Tam Thiên thay đổi cực lớn, đặc biệt là chuyện bảo cô vào phòng, về cơ bản không phải chuyện Hàn Tam Thiên sẽ làm!
Thảo nào, bọn họ căn bản không phải cùng một người!
“Đờ mò, tình huống gì đây, sao tự nhiên Hàn Tam Thiên lại có thêm một người anh em giống nhau như đúc, hơn nữa gã còn giả thành Hàn Tam Thiên?” Nhận thức của Thẩm Linh Dao bị sụp đỗ hoàn toàn, có anh em ruột sinh đôi chẳng lạ gì, nhưng tại sao gã lại dùng danh nghĩa của Hàn Tam Thiên xuất hiện ở thành phố Thiên Vân chứ? Vậy mà lại dùng danh nghĩa của Hàn Tam Thiên muốn xảy ra quan hệ với cô.
Tô Nghênh Hạ lắc đầu, nói: “Tớ cũng không biết nữa, nhưng có lẽ anh ấy có biện pháp để giải quyết.”
Như lời Mặc Dương đã nói, anh đã biết từ lâu, nhất định sẽ có kế hoạch khác, vì nghĩ cho an toàn của Hàn Tam Thiên nên không thể đánh rắn động cỏ.
“Sao tớ lại có cảm giác, hình như có chuyện lớn gì sắp xảy ra vậy?” Trong giây lát tim Thảm Linh Dao đập rộn lên.
Tô Nghênh Hạ cũng cho là thế, rốt cuộc Hàn Tam Thiên là ai, người nhà họ Tô không hề biết, anh có bối cảnh ra sao, tại sao lúc trước ông nội cố ý để anh ở rễ nhà họ Tô, đều là bí ẩn, Tô Nghênh Hạ loáng thoáng cảm thấy, thông qua chuyện lần này, chắc là có thể biết rõ một chút về bí mật của Hàn Tam Thiên.
Thủ đô, nhà tù Tần Thành.
Ngày thứ ba Chuột Chũi ở trong tù, cũng là hạn chót Hàn Tam Thiên cho gã.
Từ hiểu biết về Tần Thành, Chuột Chũi lập ra hai phương án cho Hàn Tam Thiên, nhưng vì danh tiếng của gã bên ngoài nên không thể tham gia kế hoạch này, nếu không tỷ lệ bị phát hiện sẽ cao hơn nhiều, bởi vậy gã chỉ miêu tả cặn kẽ cho Hàn Tam Thiên biết làm thế nào mới có thể rời khỏi nơi này.
“Chuyện tôi làm được cũng chỉ có thế mà thôi, nếu anh không thoát ra được thì đừng trách tôi, dù sao nơi này là nhà tù Tần ề ` Thành, hơn nữa mỗi ngày cũng có vô số ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, tôi không còn cách nào khác nữa.” Chuột Chũi nói.
“Anh thì sao?” Hàn Tam Thiên hỏi.
Chuột Chũi cười cười, bảo: “Hiếm khi tới được một chuyền, tôi vẫn muốn ở lại một khoảng thời gian, dù sao đây chính là nhà tù có quy cách cao nhát.”
Có thể xem ngồi tù là một chuyện thú vị, ngoại trừ Chuột Chũi ra có lẽ chẳng còn ai khác.
Hàn Tam Thiên nhớ kỹ từng câu của Chuột Chữi, đợi đến khi hóng gió xong, trở lại phòng lớn thì bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Thân là đại ca phòng lớn, từ trước đến nay toàn là người khác đắm bóp cho Quan Dũng, nhưng hiện tại, mỗi khi hóng gió kết thúc, đều là gã đích thân mát xa cho Hàn Tam Thiên.
Trong lòng Quan Dũng luôn tồn tại một nghỉ hoặc, tại sao đột nhiên Hàn Quân lại thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, hoàn toàn biến thành người khác, tính tình không giống, thân thủ cũng không giống, thậm chí gã còn hoài nghi, Hàn Quân ban đầu đã bị người khác đánh tráo rồi.
Nhưng chuyện này gã không dám tùy tiện nói ra, có thể làm đến nước này, không biết sử dụng bao nhiều người, nếu người ngoài biết được suy đoán của gã, có lẽ cũng không sống được lâu.
“Đại ca Hàn, lực thế nào?” Quan Dũng nghiêm mặt hỏi.
“Đợi tôi ra ngoài, có lẽ tôi sẽ nhớ nhung mát xa của anh.” Hàn Tam Thiên cười bảo.
Ra ngoài!
Trán Quan Dũng lập tức đổ mồ hôi lạnh, thời hạn thi hành án của gã là mười năm, bây giờ nói ra ngoài, có phải hơi sớm một chút hay không?
“Quan Dũng, tôi vẫn chưa biết anh phạm tội gì, làm không ít chuyện thương thiên hại lý rồi nhỉ?” Hàn Tam Thiên thấy hứng thú hỏi.
Quan Dũng cười xấu hỗ, đáp: “Thật ra cũng không nhiều lắm, thành lập một băng đảng, tính chất màu xám.”
Hàn Tam Thiên nhíu mày, không nhìn ra Quan Dũng lại còn là một nhân vật lớn có số má, nhưng mà xem ra, ở tù không ít năm, hơi thở không tầm thường trên người gã đã giảm bớt không ít.
Có cơ hội có thể kéo gã ra ngoài, ngược lại là một quân cờ rất tốt.
Màn đêm buông xuống, mọi người trong phòng lớn ngủ say, Hàn Tam Thiên lại lẳng lặng đứng dậy.
Cùng lúc đó, trong đại viện nhà họ Hàn, Nam Cung Thiên Thu cũng có một kế hoạch nhắm vòa Hàn Tam Thiên.
Mấy ngày nay, Nam Cung Thiên Thu mắt ngủ rất nghiêm trọng, nhắm mắt lạ sẽ thấy tình cảnh bi thảm của nhà họ Hàn sau khi mọi chuyện bại lộ, điều này khiến tâm thần bà càng ngày càng không yên, có thể nói một ngày Hàn Tam Thiên chưa chết thì ngày đó bà không thể nào an lòng.
Nam Cung Thiên Thu đã lên kế hoạch sắp xếp người vào nhà tù Tần Thành, trực tiếp giết Hàn Tam Thiên, bởi vì bà đã không chờ được nữa, không thể nào chịu đựng giày vò được nữa.
Vì Hàn Quân, bà có thể làm bắt cứ chuyện gì, bởi vì trong mắt bà, muốn vực dậy tương lai của nhà họ Hàn chỉ có thể dựa vào Hàn Quân.
Tướng đế vương, đó là ông trời báo trước, không ai thay đổi được.
Cửa phòng mở ra, một người mặc đồ đen bước vào phòng.
Vẻ mặt Nam Cung Thiên Thu lạnh nhạt nói: “Giết người, Hàn Tam Thiên, trong vòng hai ngày.”
Người áo đen không nhiều lời, nhẹ gật đầu rồi ra ngoài.
Giết cháu trai ruột của mình, Nam Cung Thiên Thu không chút do dự, ý chí sắc đá tới cùng cực, đủ để thấy địa vị của Hàn Tam Thiên trong mắt bà thấp bao nhiêu.
Sau khi người áo đen đi, một người khiến Nam Cung Thiên Thu không thể tưởng tượng được xuất hiện.
Viêm Quân.
Nam Cung Thiên Thu biết, Viêm Quân vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Hàn Tam Thiên, nhưng nhiều năm như vậy, tên phé vật kia vẫn là kẻ vô tích sự, hơn nữa còn là đồ nhu nhược nỗi tiếng ở thành phó Thiên Vân.
“Chẳng lẽ ông còn muốn nói giúp cho nó hả?” Giọng nói của Nam Cung Thiên Thu lạnh lùng.
Viêm Quân lắc đầu, thản nhiên bảo: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không nhúng tay vào, có điều bà cứ thế tin rằng Hàn Quân mới là người có tướng đề vương ư?”
Nam Cung Thiên Thu phì cười một tiếng, đáp: “Còn gì để nghi vấn hả, chỉ cần có mắt đều thấy được Hàn Quân xuất sắc hơn tên phế vật Hàn Tam Thiên kia.”
“Bà chỉ chịu nhìn Hàn Quân mà thôi, chưa từng nhìn Hàn Tam Thiên, cho dù có mắt thì sao?” Viêm Quân hỏi.
Sắc mặt Nam Cung Thiên Thu thay đổi, đầ lạnh lùng nói: “Ông đang đá xéo tôi bị mù đấy à?”
“Bà có từng nghĩ, nếu vị đạo sĩ lúc trước kia bị người ta mua chuộc, nếu có người âm thầm muốn hủy diệt nhà họ Hàn thì sao?” Viêm Quân nói.
“Ha ha ha ha ha.” Nam Cung Thiên Thu đột nhiên cười to, bảo: “Quả thực nhà họ Hàn có không ít kẻ thù, nhưng dùng thời gian mười mấy năm để hãm hại nhà họ Hàn, hơn nữa còn dùng cách hoang đường như vậy, ai lại rảnh rỗi đến thế? Tôi biết ông coi trọng Hàn Tam Thiên hơn, nhưng mà ông đừng quên, ông chỉ là vệ sĩ của nhà họ Hàn mà thôi, sự xem trọng của ông chẳng đại biểu cho điều gì.”
“Buộc lòng tôi phải thừa nhận rằng nhà họ Hàn là một cây đại thụ, muốn lật đỗ cũng không đơn giản, mười mấy năm, không đáng là bao, hi vọng bà sẽ không hối hận vì quyết định của mình.” Viêm Quân nói.
“Viêm Quân, ông cứ chờ xem, nhà họ Hàn sẽ nâng cao một bước trong tay Hàn Quân, quyết định của tôi, tuyệt đối không thể nào sai lầm.” Nam Cung Thiên Thu cắn răng nói, cho dù có sai, bà già có chấp này sao chịu nhận lỗi chứ? Vì vậy giết chết Hàn Tam Thiên là cách tốt nhất, không còn đúng sai nữa, hơn nữa nhà họ Hàn cũng không còn bị chuyện này đe dọa.
Lúc này, cửa phòng lại bị mở ra, Nam Cung Thiên Thu lập tức lộ vẻ hoảng sợ.