Chương 119: Hành động ngu xuẩn của Tạ Phi
Vẫn là gian phòng kia, lần này thì Vương Mậu không có bắt kỳ sự lơ là nào. Ván cờ này là đấu để giành lại thể diện, ông phải thắng Hàn Tam Thiên mới có thể dựng lại được địa vị của mình trong giới cờ vây ở thành phó Thiên Vân.
Tuy rằng người biết chuyện ông đấu cờ thua cũng không nhiều lắm, nhưng đối với Vương Mậu thì đây vẫn là một cú đả kích tâm lý vô cùng lớn. Vì Hàn Tam Thiên còn rất trẻ, trẻ đến mức Vương Mậu cho rằng anh không thể nào có được khả năng như thế.
“Giờ thì thầy tôi đã nghiêm túc thật rồi, anh cẩn thận vào đi.
Đừng có trách tôi không nhắc nhở anh đấy.” Tạ Phi đứng sau lưng Vương Mậu cười nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên gật đầu, vẻ mặt hiếm khi mới được nghiêm túc như vậy, rõ ràng là đã tập trung tinh thần vào ván cờ rồi.
Ba mươi tám đường thẳng đan xen, ba trăm sáu mươi mốt chấm điểm, khi bắt đầu hạ cò thì đây đã không còn là bàn cờ đơn thuần nữa mà đã thành chiến trường.
Tạ Phi không nhìn hai người đánh cờ, vì anh ta cảm thấy kết quả đã rõ ràng, quá trình căn bản cũng chẳng quan trọng gì.
Nhưng hai người Thiên Xương Thịnh và Hứa Hoan lại cực kỳ chuyên chú.
Thiên Xương Thịnh nghe lời Hàn Tam Thiên nói anh chắc chắn có thể thắng được Vương Mậu. Vì thế nên cũng muốn xem xem Hàn Tam Thiên có thật sự giỏi tới vậy không, hay là chỉ ba hoa chích chòe mà thôi.
Còn Hứa Hoan tuy không cho rằng Hàn Tam Thiên có thể thắng nổi nhưng cô cũng rất hiếu kỳ không biết Hàn Tam Thiên có thể thể hiện được khả năng tới mức nào, rốt cuộc có thể trở thành bạch mã hoàng tử của cô hay không.
Ván cờ càng lúc càng kéo dài, vẻ mặt Vương Mậu lại càng lúc càng nghiêm trọng, ông có thể chắc chắn là mình đã cực kỳ nghiêm túc rồi, hơn nữa còn dùng hết một trăm phần trăm trí lực, nhưng mà ván cờ này, ông vẫn rơi vào thế bí. Thậm chí lúc đến giữa ván, Vương Mậu đã cảm thấy bản thân không thể nào xoay chuyền tình thế được nữa rồi.
Có thể tạo áp lực lớn như vậy cho ông trên bàn cờ, chỉ có mấy cao thủ đứng đầu mới có thể làm được, nhưng cậu thanh niên trước mắt này đây rõ ràng chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Lau mồ hôi ướt đẫm trán, mấy năm nay, rất ít khi ông cảm nhận được sự cưỡng chế tới mức như thế này khi đánh cờ, cho dù ông có thể thắng được thì cũng phải nhìn Hàn Tam Thiên bằng ánh mắt khác rồi.
Vốn dĩ vẻ mặt Tạ Phi luôn hiện vẻ khinh thường, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Vương Mậu càng lúc càng khó coi thì trong lòng cảm thấy không đúng, người này chẳng lẽ thật sự có thể thắng được thầy anh ta sao?
Cần thận nhìn lại tình hình trên bàn cờ, quả nhiên thầy anh ta đang bị đứng vào tình thế bát lợi, ván cờ buổi sáng nay có thể là do thầy anh ta lơ là, nhưng ván cờ này, ông thật sự rất nghiêm túc mà.
Nếu đã thế mà vẫn còn thua thì thanh danh của thầy anh ta chăng phải sẽ hủy sạch trong tay người kia sao?
Không được, không thể để chuyện đó xảy ra được.
Tạ Phi cắn răng, đi đến bên cạnh Vương Mậu, ra vẻ quan tâm hỏi: “Thầy ơi, nếu thầy mệt thì nghỉ ngơi một lát đi.”
Vương Mậu lắc đầu, ván cờ thì có thể thua, nhưng tuyệt đối không thể thua nhân phẩm được.
Tạ Phi lạnh lẽo nhìn Hàn Tam Thiên, một tay đẩy về phía bàn cờ, đống quân cờ rơi cả xuống đất: “Thầy tôi mệt rồi, hôm nào đó sẽ đánh cờ với anh sau.”
“Tạ Phi, cậu đang làm gì thế?” Thiên Xương Thịnh tức giận.
Vương Mậu cũng đứng bật dậy, vẻ mặt tức giận nhìn Tạ Phi, quát lớn: “Con đang làm cái gì thế hả, thua cờ thì cũng chẳng sao, nhưng chẳng lế con còn muốn thầy thua cả nhân phẩm nữa sao?”
Bình thường Vương Mậu rất thích Tạ Phi, là vì Tạ Phi là người có trình độ cờ vây cao nhất trong tất cả các học trò của ông, tuy là nhân phẩm thì có chút khuyết điểm nhỏ, nhưng Vương Mậu lại thấy cũng không phải không thể mài giũa được.
Tục ngữ nói ngọc không mài không thành đồ vật, Tạ Phi là một người có rất năng khiếu nhưng Vương Mậu lại hoàn toàn không ngờ rằng anh ta sẽ làm ra chuyện như thế này.
“Tạ Phi, bậc cha chú trong nhà cậu dạy cậu như vậy đấy hả?
Nếu bọn họ không dạy cậu được cái gì là tôn trọng thì ông già này cũng sẽ không ngại giúp họ dạy cho cậu biết đâu.” Thiên \ Xương Thịnh cực kỳ bắt mãn, đây là một ván cờ rất đặc sắc.
Tuy ông chỉ là một người đứng xem mà thôi nhưng cũng đã thấy thực sự quá đã, thế mà còn chưa đánh xong đã bị người ta hủy mắt, tâm trạng giống như ăn phải một con sâu trong đống đồ ăn ngon lành vậy đó.
Tạ Phi biến sắc, nếu Thiên Xương Thịnh vì chuyện này mà thù hẳn nhà họ Tạ, thì chuyện mà anh ta phạm phải không còn chỉ là hủy một ván cờ nữa rồi mà còn là hủy hoại cả nhà họ Tạ rồi.
“Ông Thiên, thật có lỗi quá, cháu chỉ là thấy thầy cháu mệt quá rồi. Vì thế mới nhất thời xúc động, mong ông tha thứ cho cháu.”
Tạ Phi kích động nói.
Thiên Xương Thịnh chẳng thèm liếc nhìn Tạ Phi một cái, lại lầy điện thoại ra. Ông đã từng này tuổi, vất vả lắm mới tìm được một chuyện khiến mình thích thú, thế mà Tạ Phi lại chẳng biết tốt xấu gì cả, chỉ nhận lỗi thôi thì làm sao có thể khiến cho tâm trạng ông tốt lại được chứ?
“Bảo người nhà họ Tạ lên tầng.” Thiên Xương Thịnh nói vào điện thoại.
Tạ Phi sợ tới mức hai chân nhũn hết cả ra, quỳ sụp xuống trước mặt Thiên Xương Thịnh: “Ông Thiên, xin lỗi ông, xin lỗi ông, xin hãy tha thứ cho cháu nhất thời xúc động. Là cháu đáng chết, là cháu đáng chết.”
Vốn Hứa Hoan cực kì kính trọng đại sư huynh Tạ Phi này, nhưng hiện tại cũng không nhịn được phải nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Thật sự quá bản thỉu rồi, lại dùng thủ đoạn không biết xấu hỗ này để phá hỏng ván cờ, anh ta cho rằng có thể giúp thầy không bị thua ván cờ này là có thể không bị mắt mặt sao? Đúng là đồ ngu ngốc.
“Thầy ơi, xin thầy, xin thầy cứu con với.” Tạ Phi thấy Thiên Xương Thịnh không quan tâm đến mình thì lại quỳ hướng về phía Vương Mậu, dù sao thì anh ta cũng là học trò cưng duy nhất của Vương Mậu, Vương Mâu chắc hẳn không thể thấy chết mà không cứu được.
Nhưng hiện giờ Vương Mậu cảm giác mặt mũi của mình đều bị Tạ Phi quăng sạch đi rồi, đối với ông mà nói, thua cờ quả thật rất khó chấp nhận được, nhưng điều khiến ông còn khó chấp nhận hơn nữa là dùng cách thức như thế để trốn tránh việc bị đánh bại.
“Tạ Phi, thầy vốn tưởng rằng tính cách của anh đã được gọt giũa rồi, không ngờ anh lại hồ đồ tới mức này.” Vương Mậu cắn răng nói.
Nghe giọng điệu này, Vương Mậu không định cứu mình sao?
Trong lòng Tạ Phi sắp sụp đổ hết sạch, anh ta chưa từng nghĩ rằng việc nhỏ như thế lại gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức độ này.
Người nhà họ Tạ rất nhanh đã đi vào trong phòng, khi bọn họ nhìn thấy Tạ Phi đang quỳ dưới đất thì biết ngay việc lớn không xong rồi, đây là chọc cho ông cụ nhà họ Thiên mắt hứng rồi!
Ba Tạ Phi đi đến bên cạnh Tạ Phi, chát chát, tát hai cái lên mặt anh ta, đau xót mắng: “Cái đồ nghịch tử nhà mày, lại làm ra chuyện vô liêm sỉ gì rồi hả?”
Địa vị của nhà họ Tạ ở thành phó Thiên Vân cũng không tệ lắm, mạnh hơn nhà họ Tô một chút, nhưng có thể lấy được thiệp mời đến bữa tiệc mừng thọ cũng là nhờ Tạ Phi được Vương Mậu coi trọng. Bình thường ở nhà địa vị của Tạ Phi rất cao, không ai dám lớn tiếng với anh ta cả, bởi vì toàn bộ hy vọng phát triển của nhà họ Tạ đều đặt trên người anh ta.
Nhưng hôm nay, anh ta lại làm mắt lòng Thiên Xương Thịnh, ba Tạ Phi cũng không dám dung túng chút nào.
“Tạ Phi, từ nay trở đi, anh không còn là học trò của tôi nữa.”
Vương Mậu nói.
Ba Tạ Phi bị dọa tới mức mơ hồ luôn!
Có chuyện gì xảy ra vậy, sao đột nhiên lại bị Vương Mậu đuôi đi như thế?
Nếu như không còn quan hệ này nữa thì địa vị của nhà họ Tạ ở thành phố Thiên Vân còn gì đáng nói nữa đâu cơ chứ?
“Đưa con trai của anh cút đi, từ hôm nay trở đi, người nhà họ Tạ các người đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi, nếu không thì tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu.” Giọng Thiên Xương Thịnh lạnh lùng.
Hai mắt Tạ Phi dại cả ra, trong giới đánh cờ có một câu: một bước đi sai, cả ván sẽ đi sai, hiện giờ anh ta mới biết được một bước đi này đã sai lầm tới mức độ nào.
Vốn dĩ chủ ý là muốn lấy lòng Vương Mậu, nhưng hiện tại đến cả thân phận học trò cũng chẳng giữ nỗi nữa.
Sau khi người nhà họ Tạ kéo Tạ Phi ra khỏi phòng, Vương Mậu thở dài một hơi, nói với Hàn Tam Thiên: “Chúng ta chơi một ván mới đi.”
Biết rõ là có thể bị thua, nhưng Vương Mậu cũng không muốn thua cả nhân phẩm.
“Ông Vương, hôm nay tinh thần của ông không được tốt lắm, nếu mà chơi thêm ván nữa thì không công bằng với ông. Hay là cứ để lần sau đi, đợi đến khi tinh thần ông tốt hơn một chút thì cháu nhát định sẽ đến nhà thăm hỏi luôn ạ.” Hàn Tam Thiên nói.
Vương Mậu biết Hàn Tam Thiên muốn hạ bậc xuống cho ông, nếu ông mà kiên trì thì hôm nay nhất định sẽ rất mắt mặt.
“Thiên Xương Thịnh, cái ông già nhà ông, lại tìm được một người bạn tốt rồi.” Vương Mậu cảm thán.
Vẻ mặt Thiên Xương Thịnh đầy tự hào, nói: “Tất nhiên rồi, người được tôi chú ý có thể là người thường được hay sao?”
“Anh bạn nhỏ, lần sau mà có cơ hội thì tôi nhất định lại đấu thêm một ván với cậu.” Hai tay Vương Mậu chấp lại nói với Hàn Tam Thiên.
“Cháu rất mong đợi ạ.” Hàn Tam Thiên nói.
Vương Mậu nhanh chóng rời đi, nhưng Hứa Hoan vẫn còn đang sững người đứng tại chỗ, thấy Hứa Hoan không đi, Vương Mậu nhắc nhở: “Con còn ngắn ra đó làm gì?”
Hứa Hoan nghe thấy vậy mới lưu luyến đuổi theo bước chân của Vương Mậu.
Sau khi ra khỏi phòng rồi, Hứa Hoan mới nũng nịu nói: “Thầy ơi, đến cả tên của anh ấy con cũng chưa biết nữa, sao thầy vội như thế làm gì cơ chứ.”
“Cái con bé này, chẳng lẽ còn không nhìn ra cậu ta là cháu rễ dự định mà Thiên Xương Thịnh chọn đó sao? Con có tư cách gì mà tranh cùng với Thiên Linh Nhi cơ chứ?” Vương Mậu cười khổ nói.
Hứa Hoan bĩu môi, không phục: “Chưa thử thì sao biết được là không tranh được ạ? Có thể nhà cô ấy có tiền nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ có thể khiến đàn ông vui vẻ hơn con chứ.”
“Con ấy à, thật sự là đúng là điếc không sợ súng mà.” Vương Mậu bắt đắc dĩ nói.
Đột nhiên vẻ mặt Hứa Hoan trở nên rất nghiêm túc, hỏi: “Thầy ơi, vừa rồi ván cờ kia, nếu tiếp tục đấu tiếp thì thầy…”
Vương Mậu hít sâu một hơi, nói: “Chắc chắn sẽ thua.”
Chắc chắn sẽ thua!
Mấy chữ này khiến cho Hứa Hoan ngắn người ra.