Chương 412:
“Dương Thần, mày đừng có giả vờ giả vịt với tao. Ép mày đến đường cùng thì sao?
Nếu mày dám làm lón chuyện, tao sẽ khiến cho bà già đang nằm trên giường bệnh kia cũng không được yên. Mày tin không?” Ánh mắt Trương Cường độc ác nói.
Nghe vậy, sự tức giận của Dương Thần tan biến trong nháy mắt, bất lực nói: “Anh Cường, anh cho tôi thêm mấy ngày, sau khi tôi nhận được hàng nhất định sẽ đưa tiền cho anh mà.”
“Đừng có xem tao là trẻ con mà đùa bốn.
Tao cần tiền ngay bây giờ, mày tự nghĩ cách đi. Cho mày mười phút.” Thái độ Trương Cường cứng rắn, nói.
Lúc này, Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đang chọn ảnh trong tiệm cũng đã chọn được kha khá rồi, chuẩn bị gọi Trương Cường lấy mấy tắm bọn họ đã chọn ra, nhưng nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bóng dáng Trương Cường đâu.
“Hả, bọn họ đi đâu rồi?” Tô Nghênh Hạ khó hiểu hỏi: “Ngay cả Từ Đồng cũng không thầy nữa.”
Hàn Tam Thiên cười nhẹ, khi ở đảo Bedrock anh đã phát hiện Dương Thần và bà chủ liếc mắt đưa tình rồi, lẽ nào quan hệ giữa anh và Từ Đồng cũng phức tạp sao? Không nhìn ra đó, về mặt tình cảm tên này cũng đều cáng đến thê.
“Chờ đi vậy, nói không chừng bọn họ có chuyện quan trọng gì đó.” Hàn Tam Thiên nói. Tuy rằng anh không làm chuyện này, nhưng không có nghĩa anh sẽ lấy giới hạn của mình để yêu cầu người khác, cho nên dù Dương Thần là một người đàn ông tồi thì cũng không liên quan đến anh, anh sẽ không nhúng tay vào.
“Đi ra ngoài hít thở không khí đi, ở đây bí bách quá.” Tô Nghênh Hạ nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu. Vừa nhìn đã biết nơi này không thường xuyên mở cửa, nên không khí không lưu thông, đúng thật là khiến người ta hơi khó chịu.
Đi tới cửa, Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ nhìn thấy Dương Thần đang ngồi dưới đất, còn có đám lưu manh côn đồ Trương Cường đang diễu võ dương oai.
Khi Trương Cường nhìn thấy Tô Nghênh Hạ, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc bất ngờ. Người như gã, trừ người đẹp nhìn thấy trên TV, bình thường đều chỉ tiếp xúc với các tiệm cắt tóc ven đường cấp thấp, tất nhiên là chưa từng thấy người đẹp ở đẳng cấp như Tô Nghênh Hạ.
“Dương Thần, mẹ nó mày còn giả nghèo với tao. Hai người này là khách của mày đúng không?” Trương Cường mang vẻ mặt cười cọt mà đánh giá Tô Nghênh Hạ.
“Các người là ai?” Hàn Tam Thiên hỏi.
“Người thu phí vệ sinh, không liên quan đến máy người. Không có việc gì thì đừng góp vui vào, may cút đi.” Trương Cường thèm thuồng nhìn Tô Nghênh Hạ, điển hình của việc có lòng háo sắc mà không có gan háo sắc.
Phí vệ sinh?
Hàn Tam Thiên nghe thầy ba chữ này liền cười, không ngờ thời đại này vẫn còn có người làm nghề này.
“Tôi thấy chỗ này rất sạch sẽ mà.” Hàn Tam Thiên nói.
“Thằng nhóc, đừng có không biết tốt xấu.
Cho mày cơ hội thì may mau cút đi, cứ muốn rước phiền phức vào mình sao?”
Trương Cường không vui nói.
“Thành phố Thiên Vân bây giờ là thuộc địa bàn của Mặc Dương. Phí vệ sinh của các anh là thu cho Mặc Dương hay là vào túi các anh?” Hàn Tam Thiên nói.
Mặc Dương đối với Trương Cường mà nói là nhân vật lớn cao cấp nhất, khoảng cách với gã xa còn hơn cả một hệ ngân hà.
Có điều Hàn Tam Thiên đột nhiên nhắc tới Mặc Dương, theo Trương Cường thấy là có ý hù dọa gã, cho nên Trương Cường cũng bắt đầu ba hoa. Dù sao cũng đều là chém gió, mọi người cùng chém đi vậy.
“Này nhóc, có kiên thức đấy nhỉ, lại còn từng nghe qua tên của anh Dương nữa cơ. Không giấu mày làm gì, tao là em họ của anh Dương. Sao nào? Sợ rồi hả?”
Trương Cường đắc ý nói.
Hàn Tam Thiên cười ngặt nghẽo, quen biết Mặc Dương nhiều năm vậy rồi cũng chưa từng nghe anh ta có em họ, hiển nhiên tên này là giả mạo, dùng danh tiếng của Mặc Dương để cáo mượn oai hùm.
NỘI vậy sao? Tôi là bạn của anh ta, sao tôi chưa từng nghe anh ta nhắc tới vậy?”
Hàn Tam Thiên nói.
Trương Cường cũng thấy vui rồi, người này lại còn dám nói là bạn của Mặc Dương, mặt dày gặp đối thủ rồi nha.
“Chứng tỏ quan hệ giữa mày với anh ấy không thân, nếu không sao tao có thể chưa từng gặp mày chứ. Đêm qua tao còn uống rượu với anh ấy này, ngồi ghế lô lớn nhất ở Modor, anh Dương còn mở chai rượu đất nhất cho tao. Quan hệ giữa tao và anh ây thân như anh em ruột vậy đó.” Trương Cường nói, chém gió thì phải chém cho mạnh, cho nên gã không hề nghĩ tới hậu quả.
“Thế à? Hay là tôi gọi anh ta tới, chúng ta giáp mặt làm quen đi.” Hàm Tam Thiên nói.