Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51

Đường Long vừa nói câu đó ra khỏi miệng, người phụ nữ bên cạnh giật mình che miệng la lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Hàn Tam Thiên.

“Tôi thế mà được gặp người nồi tiếng của thành phố Thiên Vân, anh là Hàn Tam Thiên!” Trong giọng nói tràn ngập chế nhạo.

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên không thèm để ý nói: “Là tôi, đáng tiếc hôm nay tôi không mang bút, không thì đã có thể ký tên cho cô rồi.”

Người phụ nữ dường như cảm thấy Hàn Tam Thiên đang đùa giốn với mình, nói: “Hay thôi không cần đâu, chữ ký của anh chẳng đáng tiền, với lại hỏi anh xin chữ ký, nếu truyền ra còn không bị người ta cười chết sao.”

Tiếng tăm của Hàn Tam Thiên đến như thế nào mọi người trong thành phố Thiên Vân đều biết, một cái tên nhục nhã, anh thế mà còn ra vẻ kiêu ngạo, Đường Long nhìn mà liên tục cười lạnh.

“Anh bạn, trái tim của anh thật đúng là đủ mạnh mẽ đấy, bị toàn bộ thành phố Thiên Vân chửi là tên ăn hại còn chẳng để ý, bội phục. Nếu đổi thành tôi, đã sớm không mặt mũi gặp người khác rồi, còn đâu mặt mũi đi ra ngoài nữa?” Đường Long cười lạnh nói.

“Đường Long, nếu anh không còn chuyện gì khác, thì đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm.” Tô Nghênh Hạ bực bội nói.

“Nghênh Hạ, cô ở chung một chỗ với tên ăn hại này thật sự không thấy mất mặt hả?” Đường Long không phục nói, dù thế nào thì bây giờ lương của anh ta cũng hơn triệu một năm, cũng là một con người thành công đẹp trai, lại thua bởi Hàn Tam Thiên, sao có thể kêu anh ta chấp nhận được?

“Liên quan đến anh à? Tôi thích ăn cơm với ai thì ăn.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Nghênh Hạ, cô đừng quá kiêu ngạo trước mặt tôi, tôi được mời đến bất động sản Nhược Thủy, sau này có khi sẽ có cơ hội tiếp xúc, nếu cô làm tôi mất hứng, về sau hợp tác với nhà họ Tô e rằng sẽ không quá thuận lợi đâu.” Đường Long nói với giọng điệu đe dọa, tuy công ty bây giờ của anh ta là công ty lớn, còn trả lương một năm hơn triệu cho anh ta, nhưng mà Đường Long chưa thỏa mãn.

Sau lưng bất động sản Nhược Thủy là nhà họ Hàn ở thủ đô, điều này nghĩa là có bậc thang phát triển lớn hơn nữa, cho nên khi bất động sản Nhược Thủy đưa ra lời mời, Đường Long không chút do dự liền đồng ý, đương nhiên, trong đó cũng có một phần là do Tô Nghênh Hạ.

Trong khi làm việc tiếp xúc với Tô Nghênh Hạ, trong lòng Đường Long ôm một chút may mắn, cho dù không có được trái tim của cô, lợi dụng công việc để chiếm được cơ thể cô, cũng là một chuyện tốt.

Tô Nghênh Hạ thay đổi sắc mặt, giờ đang hợp tác rất thuận lợi với bất động sản Nhược Thủy, nếu mà Đường Long đến bất động sản Nhược Thủy đi làm, chuyện sau này sợ rằng sẽ phiền phức đây.

Hàn Tam Thiên liếc nhìn Đường Long, anh ta có thể được Chung Lương mời, hẳn là cũng có một chút năng lực.

“Đúng rồi, nghe nói hai người mua nhà mới, ngày mười lăm tháng sau muốn mời khách, tôi đã xin phép trước rồi, tính đi xem nhà mới của cô, chắc là tốt hơn căn mà tôi tặng cho ba tôi đúng không?”

Đường Long cười nói.

Tô Nghênh Hạ cắn chặt răng, nếu người này đi, chắc chắn sẽ lại gây khó dễ cho nhà bọn họ.

Nhưng Hàn Tam Thiên đã nói ra khỏi miệng, Tô Nghênh Hạ cũng không thể trách cứ Hàn Tam Thiên.

“Được, tới lúc đó đến sớm một chút nhé.”

Tô Nghênh Hạ nói.

“Chắc rồi chắc rồi, tôi khẳng định sẽ đến sớm một chút, còn sẽ tặng một món quà lón, nhà hai người mua nhà cũng thật sự chẳng dễ dàng, thiếu thứ gì cứ việc nói cho tôi biết.” Đường Long đắc ý nói.

“Đúng rồi, có thang máy không thế, bạn gái của tôi không thích đi thang bộ lắm.”

Mặt Tô Nghênh Hạ như màu gan heo, Hàn Tam Thiên mua nhà cũ, rất có thể ở kế bên khu phố nhỏ đang ở, thang máy nhất định là không có, nhưng mà lời này nói ra khỏi miệng quá mắt mặt.

“Anh đi mau đi, đừng làm phiền tôi ăn cơm.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Được, hẹn gặp lại vào tháng sau, tên ăn hại, bye bye.” Đường Long vẫy tay nói với Hàn Tam Thiên.

Người phụ nữ bên cạnh cười như tiếng chuông bạc, vô cùng chói tai.

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên chẳng hè gì, nhìn Tô Nghênh Hạ nói: “Không nghĩ tới anh ta có thể đến bát động sản Nhược Thủy làm việc, chẳng qua em yên tâm, anh ta không gây khó dễ cho em được.”

Tô Nghênh Hạ biết quan hệ giữa Hàn Tam Thiên và ông chủ bất động sản Nhược Thủy, điều này cô quả thật không có lo lắng, chẳng sợ Đường Long cứ phải gây khó dễ cho cô, Chung Lương cũng không thể nào giả vờ như không thấy.

triệu, có tư cách phô trương thanh thế khoe khoang ở trước mặt cô, hơn nữa quan trọng hơn là Đường Long chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Hàn Tam Thiên.

Mặc kệ Hàn Tam Thiên có tiền đồ hay không, Tô Nghênh Hạ cũng không muốn Hàn Tam Thiên tiếp tục bị người khác xem như gã ăn hại.

“Ăn đi, sắp nguội hết rồi.” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ giống như ăn sáp, ăn trong vô vị, một bữa cơm hoàn toàn bị Đường Long phá hủy hết tâm tình.

Ăn cơm xong lại xem phim, đã hơn mười giờ, nhưng mà lúc về đến nhà, hai người Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu còn đang ở trong phòng khách, đều tự ôm điện thoại di động xem xét tin tức cho thuê nhà.

Nghĩ thông suốt Hàn Tam Thiên không phải là kẻ có tiền, còn mua nhà cũ liền tiêu hết cả tiền, Tưởng Lam đã chẳng có tính tốt với Hàn Tam Thiên, liên tục hừ lạnh mấy tiếng.

“Đúng rồi, sắp cuối tháng rồi, tới lúc đó đi đến nhà bà nội, con đi theo ba mẹ đi.”

Tưởng Lam nói với Tô Nghênh Hạ.

Hàng tháng nhà họ Tô đều sẽ có một ngày họp họ hàng, đặt ở ngày hai mươi tám, hôm đó cho dù mọi nhà có bao nhiêu việc, cũng phải đến biệt thự nhà họ Tô ăn cơm với bà cụ Tô, ông cụ Tô là người định ra quy tắc, nói là tránh làm tình cảm trở nên nhạt phai, nhưng từ sau khi ông cụ Tô qua đời, ngày này ở trong dòng họ liền biến chát, trở thành nghỉ thức cố định, về phần liên kết tình cảm, thì hoàn toàn chưa nói đến, càng nhiều là dùng Hàn Tam Thiên để nói đùa, chọc mọi người vui Vẻ cười †o.

Dòng họ không lớn, nhưng quy tắc rườm rà, trước đây ông cụ Tô đúng là bắt chước rất nhiều.

“Tại sao?” Tô Nghênh Hạ khó hiểu nhìn Tưởng Lam, lúc trước đều dẫn theo Hàn Tam Thiên, lời nói vừa rồi của bà, rõ ràng chính là không cho Hàn Tam Thiên đi.

“Tôi sợ người nào đó nói lung tung, chuyện ngày mười lăm tháng sau, không thể để cho người nhà họ Tô biết, lỡ bị người khác vạch trần chẳng phải là bị càng nhiều người chế giễu hơn à.” Tưởng Lam nói.

“Mẹ, mẹ lại quên, mỗi người đều phải tham gia sao? Hàn Tam Thiên không đi, bà nội cũng sẽ trách cứ chúng ta.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Cũng không phải mẹ không cho cậu ta đi, chính cậu ta không chịu nồi bị người khác xỉ nhục nên mới không đi, tại sao lại trách mẹ?” Tưởng Lam bình tĩnh nhìn Tô Nghênh Hạ,ngay trước mặt Hàn Tam Thiên lại dám đồ trách nhiệm lên người anh, cũng đủ vô liêm sỉ.

“Mẹ, tại sao mẹ có thể như vậy.” Tô Nghênh Hạ tức giận nhìn Tưởng Lam, nếu thật sự bị bà nội hiểu lầm, Hàn Tam Thiên sẽ bị mọi người trong nhà họ Tô khinh bỉ. Hơn nữa, bà nội sẽ cho rằng Hàn Tam Thiên không xem bà ra gì, chắc chắn sẽ lại gây khó dễ Hàn Tam Thiên.

“Cái gì mà thế này với thế kia , cái nhà này mẹ nói mới tính, cứ quyết định như thế đi, đến lúc đó bà nội hỏi đến, thì con đừng nói chuyện, để mẹ giải thích.”

Tưởng Lam giải quyết dứt khoát nói.

Để cho bà ấy giải thích?

Tô Nghênh Hạ gần như có thể đoán được Tưởng Lam sẽ chụp cái mũ không tôn trọng người lớn lên đầu Hàn Tam Thiên, bà nội còn không bị tức chết?

“Không được, Hàn Tam Thiên nhất định phải đi, nếu không con cũng không đi.”

Thái độ Tô Nghênh Hạ kiên quyết nói.

Ban nãy, Tưởng Lam đã nhắc chuyện nói với Tô Quốc Diệu, bà không cho Hàn Tam Thiên đi, cũng chỉ là cố ý dạy cho Hàn Tam Thiên một bài học, Tô Quốc Diệu đã nói không thể được, bà vẫn có ý làm như vậy. Giờ thái độ Tô Nghênh Hạ cứng rắn như vậy, nếu cô không đi, thì việc này khó mà giải thích được.

“Đi đi, Hàn Tam Thiên đừng nói lung tung là được.” Tô Quốc Diệu nói.

“Tô Quốc Diệu, ông có phần nói chuyện hả? Nghênh Hạ, có phải ngay cả lời nói của mẹ con cũng không nghe đúng không?” Tưởng Lam không tính toán dễ dàng bỏ qua cho Hàn Tam Thiên, hơn nữa theo bà, lúc này đây không hung hăng dạy cho Hàn Tam Thiên một bài học, sau này sao còn có thể quản lý cậu ta?

“Mẹ nói không có lý, thì tại sao con phải nghe mẹ, tự mẹ nhìn mà làm đi, anh ấy không đi, con cũng sẽ không đi.” Tô Nghênh Hạ lạnh giọng nói.

Tưởng Lam nhìn về phía Hàn Tam Thiên, cười lạnh nói: “Hàn Tam Thiên, nếu con bé vì cậu mà không đi, hậu quả là như thế nào, cậu chắc hẳn cũng biết rõ, cậu thật sự muốn liên lụy con bé?”

Hàn Tam Thiên liên tục cười khổ, việc này chẳng có tí xíu quan hệ nào với anh, sao anh lại liên lụy Tô Nghênh Hạ.

Nếu Tưởng Lam không kiếm việc, loại chuyện này hoàn toàn chẳng thể xảy ra.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không nói lung tung.” Hàn Tam Thiên nói.

Trên mặt Tưởng Lam hiện lên vẻ đắc ý, nói: “Được thôi, muốn đi cũng không phải không được, nói xin lỗi tôi, tôi có thể suy xét một chút.”

Hàn Tam Thiên còn chưa nói, Tô Nghênh Hạ đã trực tiếp kéo anh về phòng, chuyện này Hàn Tam Thiên không sai, dựa vào cái gì phải xin lỗi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK