Chương 415:
“Ừm.” Tô Nghênh Hạ gật đầu, biểu thị tán thành với cách nói của Hàn Tam Thiên.
“Em nhận ra quan hệ giữa Dương Thần và bà chủ tiệm áo cưới không?” Hàn Tam Thiên đột nhiên hỏi.
Tô Nghênh Hạ nói: “Cảm nhận được, cho nên trước đây em tưởng anh ta là một tên xấu xa.”
“Có điều anh ta cũng không phải hạng tốt lành gì.” Hàn Tam Thiên cười, cố ý hạ thấp Dương Thần.
Có lẽ là xuất phát từ sự thương hại đối với Dương Thần, Tô Nghênh Hạ không nhịn được mà nói giúp Dương Thần, nói: “Anh ta là người trưởng thành, có nhu cầu về phương diện này cũng không có gì lạ mà.
Hơn nữa hai bên tôi tình anh nguyện, sao có thể nói anh ta không phải hạng tốt lành gì chứ?”
Hàn Tam Thiên nhếch mày, dáng vẻ như bừng tỉnh ra, nói: “Cũng đúng, có nhu cầu về phương diện này, đúng là không lạ.”
Tô Nghênh Hạ đột nhiên cảm thấy lời này của Hàn Tam Thiên hình như hàm chứa thâm ý, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng lên.
Anh… không phải là đang uyên chuyển ám chỉ chuyện khác chứ?
Nhưng tên heo ngốc này y như kẻ đần vậy, chỉ đỏ trên ga giường đã gỡ ra rồi anh cũng không hiểu ra được ý tứ gì cả, còn có thê trách người khác sao?
Tô Nghênh Hạ hờn dỗi nhìn Hàn Tam Thiên, nếu tự anh không ngộ ra được thì kìm nén đến chết đi.
Lời nói của Hàn Tam Thiên đúng thật là nói bóng nói gió với Tô Nghênh Hạ, nhưng anh không ngờ được kết quả lại là lập trường càng thêm kiên định của Tô Nghênh Hạ. Trừ phi tự anh chủ động, nếu không Tô Nghênh Hạ tuyệt đối sẽ không làm chuyện này.
Nhưng không có sự chỉ dẫn của Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên làm sao có cái gan đó chứ?
Hàn Tam Thiên không biết việc mình tự tỏ ra thông minh đã đổi lại kết quả gì, trong lòng còn rất vui vẻ, cảm thấy mình đã nắm bắt đúng thời cơ nhắc nhở Tô Nghênh Hạ, đoán rằng tháng ngày tốt đẹp đã sắp đến rồi.
Về đến nhà. Ngày mai chính là hội từ thiện, Tô Nghênh Hạ phải chuẩn bị lễ phục tham gia, Hàn Tam Thiên cũng phải tham gia, cho nên cô cũng chọn giúp Hàn Tam Thiên một bộ trang phục.
Không bao lâu sau, Thẩm Linh Dao gọi điện tới. Hiện giờ cô là lãnh đạo tầng trung của công ty, hưởng hào quang của Tô Nghênh Hạ, ngày mai cũng có thể đi tham gia hội từ thiện. Nhưng cô không có quần áo, nên muốn tìm Tô Nghênh Hạ mượn một bộ.
Khi Thẩm Linh Dao đi vào nhà, Hàn Tam Thiên cũng rất khổ sở mà bị đuồi ra khỏi phòng.
“Dì Hà, Khương Oánh Oánh dạo này thế nào rồi?” Hàn Tam Thiên hỏi Hà Đình.
Nhắc tới Khương Oánh Oánh, trên mặt Hà Đình không giấu được nụ cười, đồng thời nói với Hàn Tam Thiên đầy cảm kích: “Tam Thiên, việc này dì vẫn luôn muốn tìm cơ hội cảm ơn con. Giờ Oánh Oánh có cơ hội thực tập sớm rồi, hơn nữa còn là công ty lớn của Thành Đô. Nghe Oánh Oánh nói, đây đều là do con giúp đỡ, đợi qua một thời gian nữa Oánh Oánh về, nhất định phải mời con ăn một bữa cơm.”
Hiện giờ Khương Oánh Oánh ở Thành Đô có rất nhiều hậu thuẫn, hoàn tòan không cần dốc sức đi tìm công việc, tự sẽ có công ty lớn chủ động chào mời cô. Đây cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
“Vậy là tốt rồi, về chuyện bữa cơm thì không cần đâu, con vẫn thích ở nhà thưởng thức tay nghề của dì Hà.” Hàn Tam Thiên cười nói.
“Dì biết con muốn tiết kiệm tiền cho dì, nhưng tiền này không thẻ tiết kiệm được.
Con nghe lời dì đi.” Hà Đình dùng thái độ kiên định nói.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười cười. Anh biết, nêu không cho Hà Đình làm như vậy, bà nhất định sẽ không yên tâm, vì thế nên chỉ có thể đồng ý với bà.
Lúc này, Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh Dao từ trong phòng đi ra, đều mặc lễ phục. Tô Nghênh Hạ cao quý thanh lịch, còn Thẩm Linh Dao lại là trong sự xinh đẹp hoạt bát và đáng yêu, hai người đều không quá chói mắt, song từ khoảnh khắc bọn họ bước ra, ánh mắt Hàn Tam Thiên đã ghim chặt trên người Tô Nghênh Hạ.
Thẩm Linh Dao. phát hiện Hàn Tam Thiên hoàn toàn không nhìn mình, ánh mắt không khỏi ảm đạm đi. Xem ra dù cô có ăn mặc xinh đẹp đến đâu, Hàn Tam Thiên cũng sẽ không quan tâm, nói cách khác, những người phụ nữ khác trên đời này không thể lay động được Hàn Tam Thiên.
Người đàn ông ưu tú lại sỉ tình chung thủy như vậy, như lông phượng sừng lân trên đời chỉ tiếc không thuộc về mình. Trong lòng Thẩm Linh Dao khó tránh khỏi buồn bã.
“Thế nào?” Tô Nghênh Hạ kéo kéo váy, hỏi Hàn Tam Thiên.
“Bát kể là mặc gì em đều là người đẹp nhất.” Hàn Tam Thiên nói ra lời từ đáy lòng.
Nghe được đánh giá của Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ liền tươi cười, nói: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật. Lẽ nào trên đời này còn có cô gái nào xinh đẹp hơn em sao?
Trong mắt anh, không ai có thể vượt qua em được.” Hàn Tam Thiên chân thành nói.
Lúc này, Thẩm Linh Dao đột nhiên nói với Hà Đình: “Dì Hà, tối nay dì không cần nâu cơm đâu.”
“Hả? Vì sao?” Hà Đình khó hiểu hỏi.
“Cơm chó đã ăn no rồi, còn ăn cơm làm sao được nữa? Có một số người đúng là không có ý thức, rải cơm chó cũng không quan tâm xung quanh có người độc thân hay không.” Thẩm Linh Dao bất mãn nói.