Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 188

Tưởng Uyễn nhìn ảnh chụp trên điện thoại, trong lòng nảy sinh tính toán, đưa tới trước mặt Tô Nghênh Hạ, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Cho em xem này, đây là người tài giỏi nhất hiện giờ của huyện Bân, em hẳn là từng nghe tên của anh ta rồi nhỉ, Đường Tông, Liễu Trí Kiệt là bạn của anh ta đó.”

Lời nói khoe khoang thổi phồng quá mức này ngay cả Liễu Trí Kiệt cũng hơi đỏ mặt rồi, với địa vị của gã, làm sao có thể là bạn của Đường Tông chứ. Tưởng Uyễển vì muốn chém gió, thực sự là cái gì cũng nói ra được.

Có điều Tô Nghênh Hạ cũng không quen biết Đường Tông, chuyện này sẽ không bị người khác vạch trần.

Nhưng khi Tô Nghênh Hạ nhìn thấy tắm ảnh, căn bản không để ý Đường Tông, mà là bóng lưng kia lại khiến cô ngắn người.

Sau khi trải qua chuyện hoàng tử dương cầm, Tô Nghênh Hạ có ấn tượng rất sâu với bóng lưng của Hàn Tam Thiên, có thể nói là đã khắc vào cốt tủy. Lúc này, bóng lưng trên tắm ảnh khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, không phải Hàn Tam Thiên thì còn là ai được nữa!

Thấy Tô Nghênh Hạ ngây ngắn, Tưởng Uyển còn tưởng đã cô bị dọa cho sợ rồi, cười nói: “Thực ra kiểu nhân vật lớn thế này, trong quan hệ riêng tư thì tính cách vẫn rất tốt.

Trước đây còn mời tụi chị ăn cơm đó, là người tính cách rất hiền hòa, có cơ hội chị giới thiệu cho em làm quen một chút.”

Thấy Tưởng Uyễển càng nói càng quá đà, Liễu Trí Kiệt xáu hỗ đến luống cuống: “Anh ấy rất bận, không phải tủy tiện là có thể hẹn được đâu, mau đưa điện thoại cho anh.”

Tưởng Uyễn trừng mắt với Liễu Trí Kiệt một cái, giống như: là rất ghét việc gã cắt ngang lúc cô ta đang tỏ vẻ, liền ném thẳng điện thoại cho Liễu Trí Kiệt.

“Phải rồi, hôm nay không phải là Hàn Tam Thiên muốn đến đây à? Sao vẫn chưa có tin gì thế? Không phải là lừa chị đấy chứ?” Tưởng Uyễn cố ý mỉa mai Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ còn đang đắm chìm trong bóng lưng ở tấm ảnh ấy. Cô có thể tin chắc người đó chính là Hàn Tam Thiên, nhưng cô không nghĩ ra vì sao Hàn Tam Thiên lại quen với cả người như Đường Tông.

Tuy huyện Bân là một địa phương nhỏ, người như Đường Tông ở thành phố Vân Thiên cũng không tính là gì, nhưng anh có thể quen biết được cũng là rất lạ rồi. Dù sao nơi này là huyện Bân, mà anh chẳng qua mới tới có một lần thôi.

Thấy Tô Nghênh Hạ không nói gì, Tưởng Uyển cảm thấy là cô đang tránh né câu hỏi của cô ta, dùng khuỷu tay huých huých Tô Nghênh Hạ, nhắc nhở: “Em vẫn nên gọi điện thoại cho nó đi, nhỡ đâu lạc đường thì không hay đâu.”

Tô Nghênh Hạ hồi thần lại, nói: “Yên tâm đi, anh ấy đã đến huyện Bân rồi, hẳn là sẽ tới đây nhanh thôi.”

“Thế thì tốt, chị sợ nó không quen thuộc chỗ này, lạc đường thì phiền lắm đó.” Tưởng Uyễển yên tâm rồi, Tô Nghênh Hạ đã nói như thế, chắc chắn là đã liên hệ với Hàn Tam Thiên.

Chỉ cần Hàn Tam Thiên tới đây, cô ta có thể khoe khoang Liễu Trí Kiệt một phen. Dùng Liễu Trí Kiệt để hạ tháp Hàn Tam Thiên, thuận tiện tìm cảm giác về sự ưu việt trước mặt Tô Nghênh Hạ.

Đến chiều, Hàn Tam Thiên mới tới nhà họ Tưởng, Tưởng Uyễn gọi anh rất nhiệt tình, không hề giống như trước kia coi Hàn Tam Thiên là đồ bỏ đi, điều này khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy vô cùng bát ngờ.

Lẽ nào hai năm nay Tưởng Uyễn đã đổi tính rồi sao? “Hàn Tam Thiên, giờ chắc chú không còn ở nhà giặt đồ nấu cơm đâu nhỉ, một người đàn ông trưởng thành sao có thể không làm chút sự nghiệp chứ?” Đến khi Hàn Tam Thiên thu dọn hành lý xong quay lại phòng khách, Tưởng Uyễn liền mở miệng nói.

“Không phải lo ăn không phải lo mặc, xây dựng sự nghiệp chẳng phải là lãng phí thời gian sao?” Hàn Tam Thiên cười nói.

Tưởng Uyễển nghe được câu này, sự chán ghét đối với Hàn Tam Thiên từ trong cốt tủy lại tăng thêm một chút.

Thân là đàn ông mà lại nói ra mấy lời không có tiền đồ như vậy, khó trách nhiều năm vậy rồi vẫn là một tên bỏ đi chẳng làm nên trò trống gì.

“Không thể nói vậy được, chú ăn bán cũng phải xem Nghênh Hạ có thực lực không chứ. Dù hiện giờ nó làm cái gì mà người phụ trách đó, nhưng cũng không phải chức vị giỏi giang gì, lẽ nào còn có thể nuôi chú cả đời sao2”

Tưởng Uyển nói xong, giọng điệu vừa đổi đã lập tức giới thiệu tới Liễu Trí Kiệt: “Chú thật sự nên học hỏi Trí Kiệt, giờ anh ấy đã tự mở công ty, tự mình làm ông chủ, một năm kiếm mắy triệu tệ nhẹ nhàng. Nếu anh ấy mà giống chú thì chị sớm đã đá văng anh ấy sang một bên rồi.”

Ấn ý trong lời nói này, Hàm Tam Thiên nghe được rất rõ ràng. Thì ra không phải Tưởng Uyễn đổi tính, mà là có ý biểu hiện ra thái độ tốt, tìm cơ hội khoe Liễu Trí Kiệt ra.

“Một năm máy triệu thì đúng là không ít, đối với gia đình bình thường mà nói, đó là con số vô cùng lớn đó.” Hàn Tam Thiên nói.

Thấy Hàn Tam Thiên thừa nhận sự ưu tú của Liễu Trí Kiệt, Tưởng Uyễển càng thêm hưng phấn, nói: “Đó là đương nhiên, Trí Kiệt cũng không phải là người bình thường, cho nên chị mới bảo chú theo anh ấy mà học hỏi. Là đàn ông không thể không có tương lai như vậy, nếu không sẽ bị người ta đâm chọt sau lưng đó.”

“Vâng vâng vâng, em nhất định sẽ học hỏi anh ấy.” Hàn Tam Thiên nói với vẻ chẳng để tâm.

Nghe Hàn Tam Thiên trả lời qua loa như vậy, Tưởng Uyễn có chút bát mãn. Lúc này anh hẳn là nên biểu hiện ra vẻ mặt vô cùng hâm mộ mới đúng chứ.

Hơn nữa ngay cả Tô Nghênh Hạ hình như cũng không có gì là hâm mộ, thế này là không được.

“Phải rồi, buổi chiều chúng ta đi dạo trung tâm thương mại đi. Huyện Bân mới mở một trung tâm thương mại lớn, hai đứa chưa đi bao giờ, trong đó có rất nhiều hãng nổi tiếng đó.” Tưởng Uyễn nói.

Đi trung tâm thương mại, Tưởng Uyễn chắc chắn sẽ tận lực khoe khoang, Tô Nghênh Hạ liền lắc đầu từ chối: không đi đâu, em muốn về quê xem.”

“Ở quê có gì đáng xem đâu, đã chẳng còn máy người sống trong thôn nữa, đều chuyển vào thị trấn cả rồi.”

Tưởng Uyễn nói.

“Tuy là không có mấy người, nhưng ký ức lại rất nhiều.

Em còn muốn đi xem con sông nhỏ ngày xưa hay chơi.”

Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Uyễn xua tay liên tục, nói: “Không đi không đi, máy ngày nay nhiều muỗi lắm, chị không muốn bị đốt đâu. Mỗi tháng chỉ tính bùa hộ mệnh thôi chị đã tiêu hết máy chục ngàn tệ rồi, sao có thể đến máy nơi như thế?”

“Chị Uyển, nếu chị không muốn đi thì để Liễu Trí Kiệt đưa chị đi trung tâm thương mại đi, em với Hàn Tam Thiên đi, thuận tiện dẫn anh ấy đi xem xem.” Tô Nghênh Hạ nói.

Tự đi dạo trung tâm thương mại thì lúc nào đi chẳng được, nhưng hôm nay không được. Nếu không thể đưa Tô Nghênh Hạ đi cùng, cô ta còn lấy đâu ra cơ hội khoe khoang nữa? Tưởng Uyễn đã nhắm trúng rất nhiều món đồ yêu thích, có ý không để Liễu Trí Kiệt mua cho cô, chỉ để chờ hôm nay thôi.

“Nghênh Hạ, khó khăn lắm mới kêu em cùng chị đi trung tâm thương mại một lần, em sẽ không làm chị mất hứng vậy chứ, mai đi về quê cũng được mà.” Tưởng Uyễn không vui mà nói.

Liễu Trí Kiệt ở bên cạnh phụ họa nói: “Mai rồi về quê đi, hiếm khi chị Uyển của em vui vẻ, nếu em có thích thứ gì, Hàn Tam Thiên mua không nổi thì anh tặng em cũng được.”

“Đi, phải đi, Nghênh Hạ, mai rồi về quê.” Tưởng Lam đứng bên cạnh nghe được lời của Liễu Trí Kiệt, trong lòng kìm nén một đống lửa. Bọn họ coi thường Tô Nghênh Hạm cũng ngang với coi thường bà. Tưởng Làm sao có thể nhẫn nhịn sự thiệt thòi này được.

Tô Nghênh Hạ nén giận mà nhìn Tưởng Lam một cái, cô đang nghĩ cách trốn tránh chuyện này, không ngờ Tưởng Lam lại dùng một câu đầy cô vào hồ lửa.

“Dì Lam nói phải, cùng đi đi, đừng làm mát hứng thế.”

Tưởng Uyễn nói.

Tô Nghênh Hạ thở dài, chỉ đành đồng ý.

Lúc ăn trưa, ba mẹ của Tưởng Uyễển cuối cùng cũng đã đi du lịch về, tất nhiên là không thể thiếu việc khoe khoang trước mặt Tưởng Lam, nói mình đã đi chơi ở đâu, đã mua bao nhiêu chiến lợi phẩm về. Trong lời nói không ngừng biểu lộ ra lần này họ đã tiêu bao nhiêu tiền, Liễu Trí Kiệt đã đối tốt với bọn họ như thế nào.

“Aiz, Tưởng Uyển có thể tìm được người chồng tốt như Liễu Trí Kiệt, khiến hai ông bà già chúng tôi vô cùng vui vẻ an tâm nha. Liễu Trí Kiệt có xuất sắc như vậy, sau này chúng tôi không cần lo lắng Tưởng Uyển sống không được tốt nữa rồi.” Từ Phương vẻ cảm thán nói, sau đó lại nắm tay Tưởng Lam.

“Em vắt vả rồi, ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy cũng không lên làm cụ bà được, trước đây bọn chị còn tưởng em sẽ là người có cuộc sống tốt đẹp nhất nhà đó.”

Nghe lời nói của Từ Phương, Tưởng Lam cảm thấy buồn nôn từ tận trong lòng. Trước kia cũng không thấy bà ta quan tâm người khác như vậy, giờ lại nói mấy câu châm chọc.

“Chị, giờ em sống rất tốt, chị yên tâm đi.” Tưởng Lam nói.

Từ Phương liếc Hàn Tam Thiên một cái, nói: “Tốt cái gì mà tốt, ở trước mặt người nhà còn giả vờ gì chứ. Hàn Tam Thiên ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, chẳng làm nên trò trống gì, không có chút cống hiến nào, em có tốt hay không lẽ nào chị còn không biết sao?”

Cha của Tưởng Uyễn – Tưởng Bác – lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tôi thấy lần này mấy người giữ Hàn Tam Thiên ở lại huyện Bân đi, để nó học hỏi Liễu Trí Kiệt đôi chút, làm người có tiền đồ, không thể cả đời làm bùn nhão được.”

“Cậu, Tam Thiên sao có thể là bùn nhão được, cậu đừng nói anh ấy như vậy.” Tô Nghênh Hạ bất mãn nói.

Tưởng Bác vẫn rất thích Tô Nghênh Hạ, dù sao cũng là cháu gái của mình. Nhưng Hàn Tam Thiên không có tiền đồ là chuyện ai cũng biết, cho dù Tô Nghênh Hạ giúp anh biện giải cũng không có tác dụng gì.

“Cháu còn nói giúp cho nó? Cái loại đàn ông không có tiền đồ này phải mắng cho một trận, mắng cho nó tỉnh ra mới biết được mình nên làm gì.” Tưởng Bác khinh thường nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK