Chương 239:
Giờ phút này tâm trạng của Ninh Hưng Bằng như đi trên băng mỏng, mà bên dưới miếng băng chính là vực sâu vạn trưởng, một khi té xuống, cả nhà họ Ninh đều vạn kiếp bắt phục.
Ninh Vũ không hiểu tâm trạng của Ninh Hưng Bằng, càng không biết Ninh Hưng Bằng đang sợ cái gì, nhưng anh ta là người sỉ diện, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện quỳ xuống với người khác?
Điếc không sợ súng, đó là thái độ của Ninh VũI!
“Cha, con không biết hôm nay cha nổi diên gì, nhưng muốn con quỳ xuống với phế vật này, tuyệt đối không thể nào!”
Ninh Vũ lạnh giọng nói.
Phê vật?
Ninh Hưng Bằng tức giận bật cười, Ninh Vũ có tư cách gì mắng Hàn Tam Thiên phế vật? Trong mắt anh, tất cả mọi người ở đây đều là phê vật!
ÀĂm!
Hai gối Ninh Hưng Bằng quỳ xuống, run rẫy nói với Hàn Tam Thiên: “Cậu Hàn, là lỗi của tôi, là tôi cưng chiều quá mức mới khến nó không coi ai ra gì, xin cậu cho tôi một cơ hội dạy bảo lại nó.”
Toàn trường lặng ngắt như tờ, tiếng xì xào bàn tán im bặt, bởi vì mỗi người đều mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn Ninh Hưng Bằng quỳ xuống.
Chỉ là kêu Ninh Vũ xin lỗi, bọn họ miễn cưỡng còn chấp nhận được, nhưng Ninh Hưng Bằng đích thân quỳ xuống, chuyện này đã vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của bọn họ.
Ai có thể khiến cho Ninh Hưng Bằng quỳ xuống?
Cho dù là hai người Bao Cảnh Trung và Trần Khải Hoa, Ninh Hưng Bằng cũng có tư cách ngang hàng trước mặt bọn họ.
Làm vậy có phải cũng có nghĩa là, cho dù là Bao Cảnh Trung và Trần Khải Hoa, cũng phải cho người thanh niên này mặt mũi?
Hai người này có nễ mặt hay không, câu hỏi được giải đáp rất nhanh, bởi vì Bao Cảnh Trung và Trần Khải Hoa cũng chạy tới hội trường.
Loại tiệc tùng thương nghiệp này, bọn họ có thân phận nhạy cảm nên xưa giờ sẽ không tham gia, nhưng hôm nay có chuyện lớn xảy ra, hai người không thể không đến.
Lúc Hàn Tam Thiên thấy hai người Bao Cảnh Trung và Trần Khải Hoa, giữa hai đầu lông may hiện vẻ bất mãn, nhìn về phía Lục Hoành Quang.
Hai người này xuất hiện, hiển nhiên là Lục Hoành Quang thông báo, ông ta không chọc thủng trời thì không cam lòng mài!
Lục Hoành Quang cảm nhận được ánh mắt của Hàn Tam Thiên, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Chuyện càng ồn ào càng lớn, cả thành phố Dung mới biết Ninh Hưng Bằng đắc tội nhân vật lợi hại, đám doanh nhân đi theo Ninh Hưng Bằng mới có thể càng quả quyết mà cắt đứt quan hệ với nhà họ Hinh, tránh bị vạ lây.
Đó là mục đích của Lục Hoành Quang, ông ta muốn mượn cơ hội lần này, hugn hăng giẫm nhà họ Ninh dưới chân, cho dù sẽ khiến Hàn Tam Thiên bất mãn, ông ta cũng nhất định phải thử một lần.
“Cậu Hàn.”
“Cậu Hàn.”
Lúc hai người Bao Cảnh Trung và Trần Khải Hoa bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên, cung kính kêu.
Người trong hội trường đã chết lặng, trong đầu mát đi khả năng suy nghĩ, cũng không tốn nhiều tâm tư suy đoán thân phận của Hàn Tam Thiên nữa, bởi vì bọn họ biết dựa vào thân phận của mình không thể nào đoán được Hàn Tam Thiên là ai.
Đến lúc này rốt cuộc Ninh Vũ cũng nhận ra tình hình không ổn, thái độ của Bao Cảnh Trung và Trần Khải Hoa dành cho anh, giống như mình là người hầu.
Nhìn Ninh Hưng Bằng quỳ dưới đất, Ninh Vũ lập tức tuyệt vọng, tuy rằng anh ta kiêu ngạo, nhưng cũng không phải kẻ ngu, người mà ngay cả Bao Cảnh Trung và Trần Khải Hoa cũng không dám thắt lễ, đủ đế chứng minh bản lĩnh của cậu Hàn này.
rất đáng sợ.
“Ninh Hưng Bằng, lá gan ông không nhỏ nhỉ, thậm chí cả cậu Hàn cũng dám đắc tội.” Bao Cảnh Trung và Ninh Hưng Bằng trách hỏi.
“Xem ra nhà họ Ninh ông không muốn tiếp tục lăn lộn ở thành phố Dung nữa rồi, nêu đã như vậy, ông tự nghĩ cách kết thúc đỉ.”
Trần Khải Hoa lạnh giọng nói.
Biểu cảm tuyệt vọng trên mặt Ninh Hưng Bằng mang theo đắng chát, từ trước tới nay ông ta vô cùng dung túng Ninh Vũ, bởi vì ông ta cho rằng ở thành phố Dung này, bất kể Ninh Vũ gây ra rắc rồi gì, ông ta cũng có khả năng giải quyết. Hơn nữa Ninh Vũ là con một của ông ta, là dòng giống duy nhất của nhà họ Ninh, vì vậy ông ta cưng chiều, bao che, bảo vệ.