Chương 525:
Tuy rằng ban ngày cô có thể dùng việc làm để gây mê bản thân, không thèm nghĩ đến chuyện của Hàn Tam Thiên, hưng đến tối, tình huống này lại không thể nào tránh khỏi.
Nhìn một bên khác của giường, đó vốn là nơi có một người tên Hàn Tam Thiên nằm.
Và anh, chính là chồng của cô.
“Ông xã, em nhớ anh lắm.” Nước mắt trên khóe mi Tô Nghênh Hạ như chuỗi trân châu, liên tục chảy xuống.
Sáng hôm sau, sau khi Tô Nghênh Hạ chạy bộ buổi sáng về chuẩn bị đi làm, Tưởng Lam nói với cô: “Hôm nay tan làm về sớm, trong nhà có khách tới.”
Tô Nghênh Hạ nhíu mày, chẳng lẽ đám người nhà họ Tưởng kia còn muốn vô liêm sỉ tới nhà cô ư?
“Không phải là nhà ông ngoại muốn tới chứ?” Tô Nghênh Hạ bất mãn nói.
“Không liên quan tới bọn họ, là bạn của mẹ, con nhớ về sớm là được.” Tưởng Lam nói.
Trong lòng Tô Nghênh Hạ hơi kinh ngạc, chuyện này rất hiếm thấy. Tưởng Lam lại mời bạn về nhà chơi, chẳng lẽ bà muốn khoe với bạn về biệt thự sườn núi sao?
Theo tính cách của Tưởng Lam mà nói, cũng không phải không thể, Tô Nghênh Hạ không suy nghĩ nhiều.
Sau khi Tô Nghênh Hạ đi, Tô Quốc Diệu từ tầng hai vào phòng khách, nói với Tưởng Lam: “Làm như vậy có được không? Bà không được sự đồng ý của Nghênh Hạ, không sợ nó tức giận hả?”
“Tôi cũng vì muốn tốt cho nó, tức giận với tôi làm gì. Hôm nay ông mau gỡ máy tắm ảnh cưới này xuống đi. Thứ này, đốt được thì đốt, tôi không muốn bị khách tới nhìn thấy, đó là người tôi cẩn thận chọn lựa cho Nghênh Hạ. Công ty nhà cậu ta không chênh lệch bao nhiêu với nhà họ Tô, hai đứa nó ở bên nhau sẽ càng mạnh hơn.” Tưởng Lam nói. Nhìn ý này là bà định giới thiệu bạn trai cho Tô Nghênh Hạt Tô Quốc Diệu thở dài, việc này Tưởng Lam cứ khư khư cố chấp, hoàn toàn không bàn bạc với Tô Nghênh Hạ. Không biết sau khi Tô Nghênh Hạ về nhà sẽ có phản ứng thế nào.
Nhìn ảnh cưới trên tường, đó là Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên đích thân treo lên, hơn nữa vì ảnh cưới còn đặc biệt tới đảo Bedrock một chuyên. Nếu đốt, nhất định Tô Nghênh Hạ sẽ tức giận nhỉ?
“Ông còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau làm việc đi. Nếu ông sợ bị Nghênh Hạ trách cứ thì tới lúc đó cứ nói tôi kêu ông làm.” Tưởng Lam đốc thúc.
“Được được được, nghe lời bà.” Tô Quốc Diệu bắt đắc dĩ nói.
Lúc Hà Đình ném rác ra ngoài trở về, phát hiện Tô Quốc Diệu định tháo ảnh cưới trên tường ra thì lập tức chạy tới bên cạnh Tô Quốc Diệu.
Bà tận mắt thấy hai người Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên treo lên, sao có thê gỡ xuống chứ.
“Ông chủ, ông… ông đang làm gì vậy?.”
Hà Đình vẻ mặt lo lắng hỏi.
Tưởng Lam ngồi trên sofa, trong mắt lóe lên sự chán ghét, nói: “Hà Đình, bà chỉ là một người làm thấp kém mà thôi, không có tư cách quản chuyện nhà chúng tôi.
Tôi khuyên bà làm tốt việc của mình đi, nếu không, tôi cho bà cút.”
“Nhưng… nhưng ảnh cưới là hành trình tình yêu của Tam Thiên và Nghênh Hạ.
Sao các người có thể gỡ xuống chứ?” Hà Đình khó hiểu nói.
Tưởng Lam ñðf nói như thế, khinh thường cười, bảo: “Tình yêu, hai đứa nó thì có tình yêu chó má gì? Kẻ vô dụng xứng đáng có tình yêu hả? Cút đi làm việc đi, nếu tôi tôi sẽ trừ lương của bà.”
Lúc Hàn Tam Thiên đi chạy không tình cờ gặp Mễ Phỉ Nhi nữa,có lẽ cô ta cố ý đi tập giờ khác.Nhưng việc này đối với Hàn Tam Thiên cũng tốt, đỡ phải xấu hổ, hơn nữa tâm trạng của anh cũng tốt hơn khi không cần nhìn thấy bộ mặt lạnh tanh của Mễ Phỉ Nhi.
Nhưng lúc chạy xong, đang chuẩn bị về nhà, hai người như ma xui quỷ khiến gặp nhau.
Chờ ở thang máy, Mễ Phỉ Nhi tỏ thái độ khinh thường: “Anh không phải cố ý chờ tôi chứ?”
Lúc Hàn Tam Thiên đi chạy KiðH8 tình cờ gặp Mễ Phỉ Nhi nữa,có lẽ cô ta cố ý đi tập giờ khác.Nhưng việc này đối với Hàn Tam Thiên cũng tốt, đỡ phải xấu hổ, hơn nữa tâm trạng của anh cũng tốt hơn khi không cần nhìn thấy bộ mặt lạnh tanh của Mễ Phỉ Nhi.
Nhưng lúc chạy xong, đang chuẩn bị về nhà, hai người như ma xui quỷ khiến gặp nhau.
Chờ ở thang máy, Mễ Phỉ Nhi tỏ thái độ khinh thường: “Anh không phải cố ý chờ tôi chứ?”
khiếm khuyết sao?” Mễ Phỉ Nhi nói.
“Loại người như tôi là loại người như nào?” Hàn Tam Thiên thắc mắc.
“Thất bại, yếu đuối, vô dụng, sở hữu mọi khuyết điểm của đàn ông. Nếu muốn đánh giá anh là loại người gì, dành cho anh hai chữ vô dụng là đủ.” Mễ Phỉ Nhi cười lạnh.