Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 250:

 

Sắc mặt Thiên Xương Thịnh thay đổi, thái độ của Hàn Tam Thiên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông, nếu anh không xuất hiện, cái tên Hàn Tam Thiên sẽ trở thành trò cưởi của toàn bộ giới cờ vây.

 

“Thầy, cậu suy nghĩ chút đi, đừng vội vàng quyết định.” Thiên Xương Thịnh nói.

 

“Ông vẫn chưa cảm nhận được thái độ của tôi hả, trận đấu này tôi sẽ không đi.”

 

Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

 

Vẻ mặt Thiên Xương Thịnh khó xử, ông còn muốn xem Hàn Tam Thiên đại sát tứ phương trên trận đấu, nếu không xuất chiến thì trở thành trò cười rồi.

 

“Thầy, cậu không đi thật hả? Không sợ những người kia cố ý bôi nhọ cậu, khiến ba chữ Hàn Tam Thiên biến thành trò cười trong giới cờ vây say sao?” Thiên Xương Thịnh nói.

 

“Trò cười? Trong mắt nhiều người ở thành phó Thiên Vân, chẳng phải là một trò cười sao, có khi nào tôi quan tâm chứ.” Hàn Tam Thiên thích thú nói.

 

Những lời này nói đến mức khiến Thiên Xương Thịnh sững sờ. Đúng vậy, đeo vết nhơ lớn như vậy ở thành phố Thiên Vân, bị tất cả mọi người coi thường, xem như phế vật, nhưng có khi nào anh đề ý, lại có khi nào làm sáng tỏ chuyện này chứ?

 

Chỉ là bị bêu danh trong giới cờ vây, với anh mà nói còn chẳng phải như gã ngữa!

 

“Còn chuyện gì nữa không?” Hàn Tam Thiên hỏi.

 

“Không, không có.” Thiên Xương Thịnh cười khổ nói, nêu Vương Mậu biết chuyện này, chắc ông già đó sẽ tuyệt vọng, Hàn Tam Thiên không xuất chiện, tất nhiên hiệp hội cờ vây thành phố Thiên Vân sẽ bị ngàn người chỉ trích, mà người hội trưởng là ông ta, mặt mo cũng không có chỗ đặt.

 

Đợi Thiên Linh Nhi trang điểm lại, đổi một bộ quần áo xinh đẹp trở lại phòng khách thì Hàn Tam Thiên đã đi rồi, cô công chúa nhà họ Thiên này lại khóc.

 

Thiên Xương Thịnh chứng kiến tình huống này, ngoại trừ thở dài ra không còn lựa chọn nào khác.

 

Có đôi khi Thiên Xương Thịnh cũng muốn khuyên Thiên Linh Nhi một chút, bởi vì từ khi đoán được thân phận thật của Hàn Tam Thiên, Thiên Xương Thịnh liền cho rằng giữa Thiên Linh Nhi và Hàn Tam Thiên là không thể nào. Anh chịu nhục vì Tô Nghênh Hạ, tình cảm này không có bắt kỳ ai có thể phá hỏng.

 

Nhưng ông cũng biết tính bướng bỉnh của Thiên Linh Nhi, không bị đâm đến đầu rơi máu chảy thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, Thiên Xương Thịnh chỉ có thể tự an ủi mình, đề Thiên Linh Nhi bị thương lần này xem như để cô trưởng thành.

 

Dù sao trong quá trình người lớn lên không thể nào mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, cũng phải để Thiên Linh Nhi chịu chút dạy dỗ, nhớ thật kỹ.

 

Để Thiên Linh Nhi khóc một mình, Thiên Xương Thịnh không quầy rầy mà rời khỏi nhà. Chuyện Hàn Tam Thiên không tham gia trận đầu, ông phải báo tin cho Vương Mậu mới được, lại để Vương Mậu sớm chuẩn bị tâm lý một chút, cũng không biết ông già này có thể tiếp nhận được loại đả kích này hay không.

 

Tiến vào hiệp hội cò vậy, hôm nay có không ít hội viên, tuy rằng bọn họ không tham gia trận đấu nhưng nếu Hàn Tam Thiên xuất chiến có thể đạt được quán quân. Tắt nhiên hiệp hội cờ vây thành phố Thiên Vân sẽ bỗng nhiên nổi tiêng, bọn họ cũng có thể chia sẻ một ít vinh dự.

 

“Ông Thiên, đã liên lạc với Hàn Tam Thiên chưa?”

 

“Trận đấu lần này, chúng tôi đều gấp không đợi nổi, chờ ông mang tin tức tốt cho chúng tôi đấy.”

 

“Thượng Quan Hắc Bạch cố ý nhuộm thù hận lên lần tranh tài này, bây giờ đã có rất nhiều người mong chờ trận đấu của cậu ta và Âu Dương Tu Kiệt, chỉ cần thắng, hiệp hội cờ vây thành phố Thiên Vân chúng ta có thể nở mày nở mặt rồi.”

 

Nhìn cả đám thành viên hiệp hội cờ vây ra vẻ mong đợi, Thiên Xương Thịnh thật sự không đành lòng nói cho bọn họ biết sự thật, quá tàn nhẫn, nhưng chuyện Hàn Tam Thiên không tham gia cũng không thể giấu được.

 

Vẻ mặt Vương Mậu tươi cười đi đến bên cạnh Thiên Xương Thịnh, hỏi: “Ông bạn già, chuyện thế nào rồi?”

 

“Không được tốt lắm, cậu ta nói, không tham gia, hơn nữa thái độ vô cùng kiên định.” Thiên Xương Thịnh bắt đắc dĩ bảo.

 

“Sao… sao lại như vậy!” Vương Mậu hoảng hốt nhìn Thiên Xương Thịnh, đây không phải kết quả mà ông ta muốn.

 

“Tôi đã thử rồi, nhưng vô dụng thôi, e rằng không ai có thể thay đổi suy nghĩ của cậu ta.” Thiên Xương Thịnh nói.

 

“Sao lại thê, sao cậu ta có thể không tham gia.”

 

“Đúng vậy, mặt mũi của hiệp hội chúng ta đều nằm trên người cậu ta, cậu ta muốn lâm trận bỏ chạy, chẳng phải liên lụy chúng ta mắt mặt.”

 

“Tên Hàn Tam Thiên này, thậm chí cả mặt mũi của chúng ta cũng không cho, cậu ta không phải kẻ bắt lực của nhà họ Tô hả?

 

Đến lượt cậu ta từ chối 2?”

 

“Ông Thiên, tôi thấy Hàn Tam Thiên này là không đặt ông vào mắt, thậm chí cả lời ông nói cũng không nghe.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK