Chương 511:
Thậm chí có lúc Thích Y Vân đặt tay lên ngực mình rồi tự hỏi, phải chăng cô ta thật sự đã nảy sinh tình cảm với Hàn Tam Thiên rồi. Nhưng cô không thể đưa ra câu trả lời cho bản thân. Dưới tình cảnh không thể đưa ra đáp án, Thích Y Vân hiểu rõ lòng mình đã xuất hiện dao động, không còn đơn thuần chỉ là muốn lợi dụng Hàn Tam Thiên nữa.
Trong lúc ăn cơm, Thẩm Linh Dao chủ động dẫn dắt chủ đề, tránh không nói đến sa chuyện có liên quan đến Hàn Tam Thiên.
Sau khi ăn cơm xong, Thảm Linh Dao cũng chủ động tiễn Thích Y Vân về khách sạn, để Tô Nghênh Hạ về nhà nghỉ ngơi trước.
Mỗi khi Tô Nghênh Hạ nghĩ đến hai chữ ‘về nhà’, trong lòng lại cảm thấy trồng trải.
Bởi vì trong ngôi nhà đó, không thể nào nhìn thấy được bóng dáng của Hàn Tam Thiên, điều này khiến cho Tô Nghênh Hạ không còn cảm giác nơi đó là nơi mà mình thuộc về.
Mãi cho đến bây giờ, cô mới thật sự hiểu rõ tầm quan trọng của Hàn Tam Thiên.
Hóa ra ở trong lòng cô, Hàn Tam Thiên đã chiếm một vị trí không thể nào thay thế.
Sự quan trọng này cho dù là Tưởng Lam hay Tô Quốc Diệu cũng không thể nào so sánh được.
Trở về biệt thự sườn núi, Tô Nghênh Hạ đứng chần chừ ở trước cửa không đi vào.
Bởi vì cô biết sau khi đi vào, nỗi nhớ Hàn Tam Thiên sẽ càng thêm day dứt, nỗi nhớ như thủy triều tuôn trào ấy, sẽ khoét rỗng tất cả mọi thứ của cô.
“Nghênh Hạ, con đứng ở trước cửa làm gì vậy?” Hà Đình đi ra vứt rác nhìn thấy Tô Nghênh Hạ, không khỏi ngạc nhiên nói.
*Dì Hà, nơi này hình như đã thay đổi đến nỗi không còn là nhà của con nữa rồi.” Tô Nghênh Hạ rưng rưng nước mắt nói.
Hà Đình thỏ dài, ngôi nhà không có Hàn Tam Thiên, đối với cô mà nói, chắc đã không thể coi là một gia đình.
“Về nghỉ ngơi đi, cậu ấy sẽ quay về thôi.”
Hà Đình nói.
Tô Nghênh Hạ gật đầu, đi vào biệt thự.
Đêm hôm nay, đôi với Tô Nghênh Hạ mà nói, lại là một đêm không ngủ.
Thang máy ở chung cư.
Như thường lệ Hàn Tam Thiên thức dậy từ lúc sáu giờ, hơn ba năm đã thành thói quen, cho dù là không có báo thức, anh cũng sẽ thức dậy đúng giờ. Tiếng báo thức dường như đã đi sâu vào xương cốt, cả đời cũng không quên được.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Hàn Tam Thiên chuẩn bị xuống lầu chạy bộ, vừa mở cửa, nhìn thấy cánh cửa phía trước mặt cũng đã được mở ra.
Mễ Phỉ Nhi mặc đồ thể thao, khi cô nhìn thấy Hàn Tam Thiên, trên mặt lộ ra biểu cảm không mấy vui vẻ.
“Ngày nào cô cũng chạy bộ lúc sáu giờ sáng sao?” Hàn Tam Thiên mở miệng hỏi, nếu đã đụng mặt mà không nói chuyện thì cũng hơi ngượng.
Nhưng điều khiến cho Hàn Tam Thiên không ngờ đến chính là, anh chủ động bắt chuyện, lại khiến cho không khí càng thêm xấu hổ, bởi vì Mễ Phỉ Nhi vốn không hề để ý đến anh.
Hai người cùng bước vào thang máy.
Không khí có vẻ càng nặng nề hơn, không gian nhỏ hẹp tạo cho người ta cảm giác áp lực vô cùng.
“Nếu bây giờ thang máy bị hư thì chắc thú vị lắm.” Hàn Tam Thiên cười nói, có điều không phải anh đang nói với Mễ Phỉ Nhi, mà là đang tự nói với chính mình.
“Câm cái miệng quạ đen của anh lại.” Mễ Phỉ Nhi nói với vẻ khó chịu. Cô không muốn bị nhốt trong thang máy với Hàn Tam Thiên, chuyện này đối với cô mà nói nó không khác gì một cơn ác mộng.
Nếu để cho Mễ Phỉ Nhi biết, Hàn Tam Thiên chính là người lãnh đạo trực tiếp của cô, không biết hiện giờ cô sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Thang máy xuống đến lầu một, Mễ Phỉ Nhi bất giác thở phào nhẹ nhõm, cô còn hơi lo lắng bị Hàn Tam Thiên nói trúng.
Cửa thang máy vừa mỏ ra, Mễ Phỉ Nhi vội vàng đi ra ngoài, dáng vẻ như thể không muốn ở lại bên trong một phút một giây nào nữa vậy.
Con đường chạy bộ mỗi sáng của Hàn Tam Thiên vẫn nằm trong tiểu khu. Bởi vì không có bất kỳnơi nào có thể so sánh được với núi Đỉnh Vân, thế nên cũng không cần tốn sức để chọn đường. Hơn nữa đối với Hàn Tam Thiên mà nói, không có Tô Nghênh Hạ ở bên, cho dù là cảnh quan thế giới, anh cũng không muốn liếc nhìn thêm một cái.
Núi sông tráng lệ nếu không có người mình yêu thương bầu bạn thì cũng chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì.