Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 384:

 

“Hơn một trăm triệu đặt ở trước mặt cậu, chẳng lẽ cậu không cảm thấy động lòng sao?” Lục Phong nói với vẻ khó tin, một chút tiền có lẽ Hàn Tam Thiên sẽ không để ý nhưng sản nghiệp nhà họ Lục thật sự rất kinh người. Không nói đến giá trị thị trường, chỉ giá trị thực tế thôi cũng đã vượt qua trăm triệu, sao có người có thể không động lòng chứ?

 

Hàn Tam Thiên cười nhạt, đừng nói là trăm triệu, cho dù là mấy tỷ bày ra trước mặt anh thì bây giờ anh cũng sẽ không liếc mắt lầy một cái.

 

“Lục Huân, mày có muốn sống không?”

 

Hàn Tam Thiên hỏi Lục Huân.

 

Lục Huân gật đầu như gà mổ thóc, gã không muốn chết, lại càng không muốn chết trong tay Hàn Tam Thiên. Chỉ cần sống sót, sau này vẫn còn cơ hội báo thù.

 

Đối với loại người có thù tất báo như Lục Huân mà nói, đến lúc này rồi gã vẫn cho rằng chỉ cần cho gã cơ hội, gã vẫn còn năng lực đề báo thù.

 

Đao Thập Nhị lợi hại thì sao chứ, bỏ một số tiền chẳng lẽ lại không thuê được sát thủ lợi hại hơn hay sao?

 

“Tôi muốn, tôi muốn.” Lục Huân cúi đầu, trong mắt lộ ra sự hung ác. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chỉ cần có thể sống sót qua hôm nay thôi.

 

“Giết ông ta, tao sẽ cho mày cơ hội sống sót.” Hàn Tam Thiên chỉ vào Lục Phong nói.

 

Cả người Lục Phong run lên, hoảng sợ nói: “Cậu nói gì cơ, cậu kêu nó giết tôi ấy hả?”

 

“Ông không nghe lầm đâu, đúng là giết ông đó. Ông đoán xem con của ông có gan làm chuyện này không?” Hàn Tam Thiên cười nói.

 

Lục Phong nghiến răng nghiến lợi, nói: “Sao nó có thể giết tôi được, cậu đừng có mà khinh người quá đáng.”

 

“Khinh người quá đáng?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn Lục Phong, sau đó nói: “ n oán của tôi và gã, chẳng qua chỉ là chiếc vòng cổ Vĩnh Hằng mà thôi. Hơn nữa tôi đã quang minh chính đại đấu giá được nó.

 

Nhưng mà mấy người lại cảm thấy bản thân bị mất mặt, vì vậy bắt tôi lại. Rốt cuộc ai mới là người khinh người quá đáng?”

 

“Chuyện này là nhà họ Lục chúng tôi quá đáng. Nhưng cậu kêu Lục Huân giết tôi, cậu cũng quá coi thường tình cảm giữa cha con chúng tôi rồi.” Lục Phong kiên định nói.

 

Một tiếng loảng xoảng vang lên.

 

Một thanh dao găm đặt ở trước mặt Lục Huân. Lúc Lục Phong nhìn thấy đôi tay máu thịt lẫn lộn của Lục Huân vươn tới, sắc mặt của ông ta ngay lập tức thay đồi.

 

“Lục Huân, con định làm gì? Ba chính là ba của con đó.” Lục Phong quát lớn.

 

Gương mặt Lục Huân trở nên u ám, nễu giết Lục Phong thì gã mới được sống sót, vậy gã cũng chỉ có thể làm như vậy.

 

“Ba đừng trách con. Ba đã già sắp chết rồi, không sống được máy năm nữa đâu.

 

Nhưng con lại không như vậy, con còn rất trẻ, con còn muốn nồi dõi tông đường cho nhà họ Lục nữa. Nếu ba ở trên trời có linh thiêng thì hãy phù hộ cho con kết hôn sớm một chút.” Vừa dút lời, một tay Lục Huân cầm lấy dao găm, một tay ôm Lục Phong vào trong lòng, ôm rất chặt.

 

Ánh mắt Lục Phong lộ ra vẻ không thể nào tin nổi. Cảm giác đau đớn ở ngực đã nói cho ông ta biết – Lục Huân đã xuống tay với ông ta, không hề mảy may do dự.

 

“C6n. Con…

 

Lục Huân đẩy Lục Phong ra, không thèm nhìn người ba đã ngã xuống vũng máu, cúi đầu nói với Hàn Tam Thiên: “Tôi đã làm theo những gì cậu nói, bây giò cậu có thể thả tôi ra rồi chứ.”

 

“Tao nói có thể cho mày một cơ hội. Bây giờ chỉ cần mày đánh thắng được Đao Thập Nhị là có thể rời đi.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

 

Lục Huân đột nhiên ngẳắng đầu nhìn Hàn Tam Thiên, Đao Thập Nhị chính là thần chết trong miệng Lục Phong, gã làm sao có thể đánh thắng được Đao Thập Nhị chứ.

 

“Mày chơi tao!” Lục Huân nghiên răng nghiền lợi nói.

 

“Không sai, tao đang chơi đùa với mày đấy. Từ giây phút mày bắt Tô Nghênh Hạ đi, mày đã được định sẵn là phải chết, ai cũng không cứu được mày.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

 

Đao Thập Nhi đi đến trước mặt Lục Huân, nói: “Có muốn tao cho mày cơ hội để phản kháng không?”

 

Lục Huân cảm nhận được áp lực đến từ cơ thể khổng lồ của Đao Thập Nhị, vẻ mặt chứa đầy tuyệt vọng dập đầu với Hàn Tam Thiên, nói: “Xin cậu đừng giết tôi.

 

Nếu tôi chết cậu cũng không có lợi lộc gì.

 

Nhà họ Lục chúng tôi rất có danh tiếng ở đảo Cơ Nham. Nếu tôi chết, chắc chắn sẽ gây ra chân động rất lớn, chẳng lẽ cậu không sợ phiền toái tìm đến cửa sao? Chỉ cần cậu không giết tôi, tôi có thể giúp cậu che giấu cái chết của Lục Phong.”

 

“Cái chết của Lục Phong? Ông ta là do mày giết, có liên quan gì đến tao chứ, vì sao phải che giấu giúp tao?” Hàn Tam Thiên cười lạnh, hai tay chống sô pha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK