Chương 385:
Lâm Dũng thấy thế, vội vàng hỗ trợ đỡ Hàn Tam Thiên dậy.
Hàn Tam Thiên tiếp tục nói: “Trên đời này, không ai có thể tổn thương Tô Nghênh Hạ, bất cứ ai đều không được!”
“Cho dù là ai cũng đều phải chết.”
Có Lâm Dũng đỡ, Hàn Tam Thiên chậm rãi đi tới cửa biệt thự.
Lục Huân hoảng hốt nhìn anh rời đi, không ngừng lớn tiếng cầu xin tha thứ, nhưng Hàn Tam Thiên cũng không hề dùng lại một phút một giây nào. Bởi vì trong lòng Hàn Tam Thiên, không có bất cứ thứ gì có thể giúp Lục Huân thoát chết.
“Anh Đao à, anh thả tôi đi, cầu xin anh, tôi cho anh toàn bộ tài sản của nhà họ Lục được không.” Gọi Hàn Tam Thiên không được, Lục Huân chỉ có thể cầu xin Đao Thập Nhi.
Ánh mắt Đao Thập Nhị lạnh như bằng nhìn Lục Huân, nói: “Đối với loại người như mày, mày không thể nào hiểu nỗi tình cảm mà anh ấy dành cho Tô Nghênh Hạ đâu. Lúc mày chạm tới điểm mẫu chốt này thì đồng nghĩa với việc mạng sống của mày đã bắt đầu đếm ngược rồi. Cho dù là kẻ nào thì cũng không thay đổi được kết cục này đâu.”
Nói xong, Đao Thập Nhị bóp cổ Lục Huân, nhác gã lên giữa không trung.
Lúc Lục Huân đang giãy dụa ở giữa không trung, những hình ảnh trước kia hiện lên trong đầu như đèn Marquee. Nếu muốn tìm một việc khiến gã hối hận nhất cuộc đời này thì có lẽ chính là đắc tội với Hàn Tam Thiên.
Lúc Hàn Tam Thiên ra khỏi biệt thự, một chiếc xe màu đen đang dừng bên ngoài biệt thự lập tức lái đi, cửa kính xe màu đen sẫm, thê nên không thể nhìn rõ người bên trong là ai.
“Tam Thiên, chiếc xe này hình như có vấn đề, lúc tôi đến thì nó đã đỗ ở đầy rồi.” Mặc Dương nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: “Cứ mặc kệ nó đi, đến bệnh viện trước đã.”
Người ngồi trên chiếc xe vừa mới lái đi kia, chính là Văn Lương. Lúc ông ta nhìn thấy Hàn Tam Thiên còn sống đi ra khỏi biệt thự, trái tim lập tức rơi xuống vực sâu. Hàn Tam Thiên không chết, đối với ông ta mà nói đúng là một tai họa ngầm cực lớn. Văn Lương không trông chờ vào việc bản thân sẽ được Thân Ông bảo vệ, bởi vì ông ta biết rõ mình chỉ là một quân cờ bị người khác lợi dụng mà thôi.
“Lục Huân, cái thằng vô dụng này, Hàn Tam Thiên rơi vào tay mày lâu như vậy, mày lại không thể giết được nó, không phải là đang hại tao sao?” Văn Lương nghiền răng nghiến lợi lắm bẩm, lập tức nói với tài xế: “Đến sân bay, tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức.”
Trên đường đến bệnh viện, Tô Nghênh Hạ âm thầm lau nước mắt không ngừng.
Cô không đành lòng nhìn Hàn Tam Thiên bị thương nghiêm trọng như vậy, nhưng cho dù cô đã kiềm chế bản thân không nên nhìn nhưng vẫn không thể nào nhịn được.
“Anh không sao, yên tâm đi.” Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ.
Mặc Dương khẽ mỉm cười, an ủi Tô Nghênh Hạ: “Em dâu, em đừng khóc. Nếu em mà còn tiếp tục khóc nữa, cậu ta sẽ đau lòng chết mát. Nỗi đau về thể xác đã là gì, đau lòng mới là đau đớn nhất.”
Hàn Tam Thiên vuốt ngực mình, chân thành tha thiết nói: “Hay em thương hại anh đi, đừng khiến anh cảm thấy đau đớn „ nữa.
Tô Nghênh Hạ cố gắng lau nước mắt nhưng càng lau lại càng nhiều, nước mắt cứ tuôn ra giống như nước sông Hoàng Hà tuôn trào lúc vỡ đê.
“Em không khóc, không khóc nữa.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Khóc nữa là không còn xinh đẹp đâu đó.”
Hàn Tam Thiên cười nói.
“Vâng.” Tô Nghênh Hạ liên tục gật đầu, cắn răng kiên cường, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà khóc òa lên.
“Thật sự xin lỗi, là em vô dụng, em rất muốn bản thân không khóc, em thật sự muốn kìm nén, nhưng… nhưng em không làm được.” Tô Nghênh Hạ suy sụp nói.
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, hốc mắt ng đỏ, anh nói: “Không sao, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Mặc Dương ngòi trên ghé thở dài thườn thượt. Tình cảm vợ chồng tốt như vậy, trước kia ông cũng từng có, chỉ tiếc ông đã đưa ra lựa chọn khác, thế nên kết quả cuối cùng cũng khác đi.
Lúc trước, ông khờ khạo cho rằng chỉ cần rời khỏi giang hồ là có thể yên ổn sống nốt đời này, nhưng sự thật đã dạy cho ông một bài học đẫm máu, đồng thời cũng không thể nào bù đắp lại.
Nếu lại cho Mặc Dương một cơ hội để lựa chọn, ông tuyệt đối sẽ không rửa tay chậu vàng, ông sẽ giống như Hàn Tam Thiên – khiến bản thân càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, chỉ khi nào có bản lĩnh lớn mạnh thì mới có tư cách bảo vệ người phụ nữ của mình.
“Tam Thiên, tên Thập Nhị này không đơn giản đâu. Nếu không nhờ cậu ta, chuyện lần này e là sẽ không giải quyết một cách dễ dàng như vậy.” Mặc Dương lên tiếng nhắc nhở Hàn Tam Thiên. Đao Thập Nhị ra mặt xoay chuyển cục diện, chắc chắn là nhờ thân phận của anh ta trước đây. Có thể khiến Lục Phong sợ mắt mật như vậy, Mặc Dương thật sự không nghĩ ra rốt cuộc trước kia Đạo Thập Nhị đã làm gì.
Hàn Tam Thiên cũng nhìn ra được sự sợ hãi của Lục Phong đối với Đao Thập Nhị, nhưng anh đã từng nói, nếu đã lựa chọn tin tưởng Đao Thập Nhị thì sẽ không nghỉ ngờ anh ta.
“Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đấy, tôi tin tưởng anh ta.” Hàn Tam Thiên nói.