Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 353:

 

“Không phải lúc trước chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao, tạm thời bỏ việc ở thành phó Thiên Vân xuống?” Hàn Tam Thiên nói, những chuyện khác anh có thể đồng ý với Tô Nghênh Hạ. Nhưng chuyện này thì không được, bởi vì anh tới đảo Cơ Nham ngoài chụp ảnh cưới còn bổ sung tuần trăng mật nữa. Nếu đã là tuần trăng mật sao có thể để đủ loại chuyện quấy rầy được.

 

“Cũng được.” Tô Nghênh Hạ không kiên trì nữa, gục đầu xuống nói.

 

“Em yên tâm đi, chuyện ở thành phố Thiên Vân tiến triển rất thuận lợi. Chờ sau khi em về rồi là có thể nhìn thấy một công ty hoàn toàn mới. Hơn nữa, nhất định còn phát triển rất khá.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Tuy rằng anh không có tìm hiểu tình huống ở thành phó Thiên Vân. Nhưng mà có hai người Chung Lương và Tần Lâm ở lại, hoàn toàn không cần lo lắng.

 

Sau khi người phục vụ đưa đồ ăn tới, Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên cùng nhau ăn bữa tối. Sau đó đi nghỉ ngơi.

 

Ngày hôm sau, dựa theo kế hoạch sớm định ra quay chụp áo cưới mà tiến hành.

 

Ngày mai là ngày hội đấu giá, cho nên sẽ trì hoãn một ngày. Tô Nghênh Hạ vì muốn mau chóng về thành phố Thiên Vân nên bảo Dương Thần tiến độ quay chụp áo cưới nhanh hơn chút. Ngày thứ hai quay chụp, không thể nghỉ ngờ càng khiến người thêm mệt mỏi, lúc trở về khách sạn Tô Nghênh Hạ hoàn toàn không còn chút sức lực nào, Hàn Tam Thiên đành cõng cô về.

 

Suy nghĩ trong lòng Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, tùy theo ý cô vậy.

 

Vào ngày hội đấu giá, Hàn Tam Thiên mặc trang phục quý phái tham dự, Tô Nghênh Hạ cũng thay Âu phục. Hai người trai tài gái sắc trông giống như phong cảnh tuyệt đẹp đang di chuyền.

 

Ớ cửa hội trường đấu giá, Mã Ngạn và Phan Vân Vân cố ý đến rất sớm, nhưng mà không có vào bàn ngồi. Cần chi một triệu tiền đặt cọc mới lẫy được vị trí khu số 4, nếu không thể ngồi cùng bàn với Hàn Tam Thiên vậy đúng là thua lỗ lớn rồi.

 

Dù sao cũng phải ở trước mặt Hàn Tam Thiên khoe khoang một chút mới được.

 

“Thứ ăn cơm chùa đã tới.” Đợi chưa bao lâu, Phan Vân Vân đã thấy hai người Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ, nhỏ giọng nhắc nhở Mã Ngạn, Mã Ngạn đắc ý chỉnh cổ áo, lúc anh ta nhìn thấy Tô Nghênh Hạ, lần nữa vì sắc đẹp của Tô Nghênh Hạ mà ghen tị với Hàn Tam Thiên, dựa vào đâu loại tiểu bạch kiểm này có thể quyên rũ một đại mỹ nữ, mà anh ta giàu có lại tìm một người vợ nhan sắc tầm thường?

 

Trước mặt Tô Nghênh Hạ, Phan Vân Vân mặc cảm tự ti đến không ngóc đầu lên nổi, bởi vì cô ta không chỉ bại bởi nhan sắc của Tô Nghênh Hạ, hơn nữa thân phận địa vị cũng như thế, lúc từ miệng bà chủ biết Tô Nghênh Hạ thế mà lại là chủ tịch công ty, Phan Vân Vân không còn lòng hơn thua với Tô Nghênh Hạ nữa, nhưng còn một chuyện cô ta có thể so với Tô Nghênh Hạ, đó chính là chồng.

 

Tuy rằng Mã Ngạn không phải kẻ giàu có hàng đầu gì, nhưng so với loại ăn cơm chùa như Hàn Tam Thiên cũng dư dả.

 

“Thật trùng hợp, không ngờ rằng hai người cũng tới tham gia hội đấu giá.” Mã Ngạn cười nói với Hàn Tam Thiên.

 

“Trùng hợp đến mức anh cỗ gắng ở đây chờ tôi, đúng thật là rất trùng hợp, không để anh đợi quá lâu chứ?” Hàn Tam Thiên cười hỏi.

 

Ánh mắt Mã Ngạn lạnh lẽo, việc này bị người ta nhìn thấu ít nhiều gì cũng khiến anh ta có chút lúng túng.

 

“Tôi không nói chuyện với cậu, loại ăn cơm chùa như cậu khiến đàn ông chúng tôi mất mặt, ai thèm nói chuyện với cậu chứ.” Mã Ngạn lạnh lùng nói.

 

“Sao tôi lại nghe ra vị ghen tị vậy nhỉ, đừng nói anh cũng muốn như tôi, làm tiểu bạch kiểm ăn cơm chùa nhé?” Hàn Tam Thiên nói.

 

Mã Ngạn lộ vẻ cười nhạo, tên này còn lây loại chuyện mất mặt như ăn cơm chùa đề kiêu ngạo, quả nhiên là người ti tiện vô địch thiên hạ.

 

“Tài sản của tôi có mấy chục triệu, còn cần ăn cơm chùa hả? Cậu đừng nghĩ rằng đàn ông trên đời đều giống như cậu, đúng là buồn cười.” Mã Ngạn cười nhạo nói.

 

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ nhún vai, bảo: “Hội đấu giá cũng sắp bắt đầu rồi, anh cứ tiếp tục đứng ở cửa ra vào hóng gió đi, tôi không có ý kiến, nhưng mời anh tránh ra, đừng cản đường tôi.”

 

Mã Ngạn cười đắc ý nói: “Cậu cũng nên vào chỗ rồi, nếu không, vị trí khu số năm bị người ta chiếm hết, nhưng mà tôi thì không lo, vị trí khu số bốn không phải nơi người bình thường có thể vào.”

 

Rốt cuộc Hàn Tam Thiên cũng biết tại sao anh ta cố ý đứng chờ ở cửa, thì ra là có ý đồ này, nhưng loại hành vi này của Mã Ngạn, Hàn Tam Thiên thật sự không thể hiểu nồi, chẳng lẽ anh ta không có đầu ốc hả? So giàu có với một người có thể bỏ hơn hai triệu mua áo cưới, so chỗ ngồi?

 

“Nói đúng.” Hàn Tam Thiên bật ngón cái với Mã Ngạn.

 

Nhận được sự tán thành của Hàn Tam Thiên, Mã Ngạn càng thêm đắc ý, chẳng hề nghĩ Hàn Tam Thiên sẽ ngồi ở vị trí nào, anh ta xem Hàn Tam Thiên như tiểu bạch kiểm, nhưng lại không nghĩ tới thân phận của Tô Nghênh Hạ, cho dù Hàn Tam Thiên không lấy tài sản của mình ra so với anh ta, cho dù là Tô Nghênh Hạ, Mã Ngạn cũng không sánh bằng, anh ta hoàn toàn bị lòng muốn khoe khoang trả thù của Phan Vân Vân làm cho choáng váng đầu óc.

 

Sau khi bốn người cùng vào hội trường, Hàn Tam Thiên nhìn thấy Dương Thần và bà chủ ở khu số năm, Dương Thần còn vẫy tay với anh.

 

Mã Ngạn thấy thế, cảm giác về sự ưu việt trong lòng càng thêm mãnh liệt, nhắc nhở Hàn Tam Thiên: “Bạn của cậu đang gọi cậu kia, cậu còn không đi.”

 

Đúng lúc này, một nhân viên công tác mặc áo sơ mi trắng bước tới bên cạnh Hàn Tam Thiên.

 

“Anh hàn, mời đi lối này.” Nhân viên công tác cung kính nói.

 

Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, đi theo nhân viên công tác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK