Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 302:

 

Một chân có thể đá bay Hàn Tam Thiên, tuyệt đối là cao thủ.

 

“Muốn. Tôi muốn.” Tô Hải Siêu kiên định nói.

 

“Quỳ xuống sủa tiếng chó đi rồi tôi sẽ cho cậu cơ hội.” “THãñ Ông nói, ñiữốñ tìm một quân cờ giúp Hàn Quân, nhất định phải tìm người dễ bảo, không thể cho nó xuất hiện ý định phản bội, cho nên Thân Ông mới thể hiện mặt tàn bạo này với Tô Hải Siêu.

 

Tô Hải Siêu nhìn Hàn Tam Thiên, trước mặt kẻ vô dụng này sủa tiếng chó chẳng phải mất hết mặt mũi sao.

 

Nhưng nếu anh ta muốn báo thù thì trừ việc đó ra còn lựa chọn nào khác sao?

 

“Gâu, gâu gâu.” Tô Hải quỳ xuống, sủa máy tiếng.

 

Thân Ông cười nhạt nói: “Không tôi, cậu có thể đứng lên, nhưng cậu vĩnh viễn đừng quên địa vị của mình, cậu chỉ là con chó mà thôi.”

 

“Tôi chỉ là một con chó.” Tô Hải Siêu cúi đầu, trầm giọng nói.

 

“Bây giò cậu có cơ hội thu lời từ người nó, cậu dám không?” Thân Ông hỏi.

 

Tô Hải Siêu nhìn qua Hàn Tam Thiên, vừa rồi anh ta suýt chết, nên trong lòng vẫn thấy sợ Hàn Tam Thiên, nhưng anh ta biết, nếu tỏ vẻ yếu đuối trước mắt lão già kia, lão ta chưa chắc đã để cho anh ta cơ hội làm con chó.

 

“Hàn Tam Thiên, thằng vô dụng như mày cũng có ngày hôm nay, chẳng phải mày lợi hại lắm sao? Tao muốn xem mày lợi hại tới mức nào.” Tô Hải Siêu cầm vỏ chai rượu tới trước mặt Hàn Tam Thiên, đập lên đầu anh.

 

Theo tiếng vỡ của bình rượu, trán Hàn Tam Thiên cũng chảy máu xuống.

 

Hàn Tam Thiên không đánh lại, bởi vì anh biết mình không phải đối thủ của Thân về lão già này, là một kẻ mạnh xuất ngũ từ bộ đội đặc chủng, từng nhận được huy Chương, hơn nữa vừa rồi Hàn Tam Thiên không thể tránh nổi chiêu đã thể hiện khoảng cách thực lực của hai người một cách rõ rệt.

 

Thấy Hàn Tam Thiên không đánh trả, Tô Hải Siêu vốn còn sợ hãi càng kiêu cạo, có Thân Ông làm chỗ dựa càng cổ vũ khí thế của gã.

 

“Thằng vô dụng, mày có gan đứng lên đánh tao không, chẳng phải mày giỏi lắm sao?” Nói xong, Tô Hải Siêu đá lên vai Hàn Tam Thiên.

 

Hàn Tam Thiên tuy không đánh trả, nhưng lực phản lại cũng khiến Tô Hải Siêu ngã lăn quay ra đất.

 

Tô Hải Siêu chật vật đứng dậy cũng không cảm thầy nhục nhã, mà ngược lại cực kì vui vẻ, gã bị Hàn Tam Thiên đánh vài lần, mơ cũng muốn được trả thù, hiện giờ đã có cơ hội trước mặt, gã muốn dạy bảo Hàn Tam Thiên một cách cần thận.

 

Bôp!

 

Sau khi thoải mái tát Hàn Tam Thiên, Tô Hải Siêu kiêu ñ8Zõ cười BPZHIETE “Ha ha ha ha, thằng vô dụng, mày không cho Tô Nghênh Hạ tới cứu sao? Chỉ cần ả kĩ nữ kia chịu quỳ xuống, tao có thể tha cho mày.

 

Hàn Tam Thiên trầm mặt, quyền cước của Tô Hải Siêu với anh như gãi ngứa mà thôi, loại tay chân nhữn oặt như gã dù có cơ hội cũng không khiến Hàn Tam Thiên bị thương nặng.

 

“Thân Ông, đây là quân cờ ông tìm cho Hàn Quân sao? Loại rác rười như Tô Hải Siêu này cũng thấy vừa mắt, xem ra ông cũng thuộc loại rác rưởi như gã.” Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.

 

Thân Ông vẫn luôn nhịn nhưng những lời này khiến lão không nhịn nổi nữa, tức giận đi tới gần Hàn Tam Thiên, thì ngay trước cửa xuất hiện bóng dáng của một người khác!

 

Lúc Viêm Quân từ sân văng lững thững bước vào phòng. Cơn giận của Thân Ông nháy mắt tan thành mây khói. Ông ta có thể coi Hàn Tam Thiên giống như một con kiến rồi chà đạp, nhưng tuyệt đối không phải ở trước mặt Viêm Quân.

 

“Hình như ông đã quên mất thỏa thuận giữa hai người chúng ta rồi nhỉ. Việc này có phải đồng nghĩa với việc ông đã vi phạm quy tắc, tôi cũng không cần phải tuân thủ hứa hẹn nữa?” Viêm Quân đi tới bên cạnh Hàn Tam Thiên, sau đó đỡ Hàn Tam Thiên đứng dậy. Giọng điệu bình thản nói với Thân Ông.

 

Thân Ông nhướng mày. Đã nhiều năm như vậy, sự e ngại của ông ta đối với Viêm Quân gần như đã trở thành một loại quán tính. Chỉ cần nhìn thấy Viêm Quân, ông ta bèn cảm thầy không có một chút tự tin nào.

 

Vì sao dựa vào năng lực của Thân Ông, lại có thể thờ ơ, trơ mắt nhìn Nam Cung Thiên Thu gả cho Hàn Thiên Dưỡng?

 

Chính là vì sự tồn tại của Viêm Quân nên ngay cả một cọng tóc của Hàn Thiên Dưỡng ông ta cũng không dám động vào!

 

“Cũng không phải là tôi đánh người của ông.” Ông ta nói.

 

Viêm Quân cười nhạt, nhìn về phía Tô Hải Siêu, nói: “Nếu không có ông làm chỗ dựa, loại rác rưởi như cậu ta có dám không?”

 

Tô Hải Siêu không biết Viêm Quân là ai, chỉ cảm thấy khẩu khí của lão già này tuy có vẻ bình thản nhưng lại cực kỳ kiêu ngạo. Hơn nữa, còn dám mắng anh ta là rác rưởi!

 

“Lão già kia, ông nói ai là rác rưởi cơ, sắp xuống lỗ tới nơi rồi còn có tư cách gì chỉ trỏ tôi?”

 

Ánh mắt Tô Hải Siêu lạnh lùng nhìn Viêm Quân, nói với vẻ khinh thường.

 

Viêm Quân cũng không tức giận mà chỉ cảm thấy buồn cười. Mặt ông lộ vẻ cười khiến người ta ấm áp và thoải mái, ông nói với Thân Ông: “Cậu ta là gì của ông?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK