Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 396:

 

Vẻ mặt của Hàn Tam Thiên đầy u sâu, nói: “Dù tốt cũng phải mất một tuần, có phải quá dài rồi không?”

 

“Chẳng lẽ anh muốn ra viện ngay bây giờ?” Tô Nghênh Hạ trừng mắt nhìn Hàn Tam Thiên.

 

“Anh cảm giác mình có thể.” Hàn Tam Thiên nghiêm túc nhìn lại Tô Nghênh Hạ.

 

Tô Nghênh Hạ giơ nắm đấm lên uy hiếp Hàn Tam Thiên: “Em cảnh cáo anh, ngoan ngoãn đợi đi, đừng nghĩ đông nghĩ tây, không có sự đồng ý của em, anh đừng mơ đến ra viện.”

 

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cúi đầu, đột nhiên nghĩ đến một việc: “Dương Thần và Từ Đồng đâu rồi?”

 

“Dương Thần bị thương vẫn đang nằm trong bệnh viện trên đảo, có điều không nguy hiểm gì đã có Từ Đồng chăm sóc rồi.” Tô Nghênh Hạ đáp.

 

“Em đưa điện thoại cho anh, anh gọi điện thoại cho Dương Thần.”

 

Tô Nghênh Hạ sau khi nhấn số của Dương Thần, đưa di động đến bên tai của Hàn Tam Thiên chứ không đề tự anh cầm.

 

Điện thoại được nhận, Hàn Tam Thiên hỏi: “Dương Thần, cậu không sao chứ?”

 

Dương Thần mặc dù bị đánh một trận đau, nhưng cũng chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi nhiều đã không sao: “Không có gì, bác sĩ nói nghỉ ngơi hai ngày là tốt rỒI.

 

“Tại sao Lục Huân có thể tìm ra được nhà trọ?” Hàn Tam Thiên hỏi.

 

Dương Thần biết, đây mới là mục đích mà Hàn Tam Thiên gọi điện đến nên vội Vàng trả lời: “Tôi biết anh nghỉ ngờ tôi, nhưng mà tôi dùng tính mạng của mình ra đảm bảo, tuyệt đối không phải là tôi bán đứng anh?”

 

Không phải Dương Thần, nhưng phòng trọ ở nơi này là do anh tìm, hơn nữa còn được tiên hành bí mật, trừ anh ra, còn ai biết được nữa?

 

Văn Lương?

 

Trong đầu Hàn Tam Thiên lúc này hiện lên cái tên ấy, Văn Lương bán đứng anh, chuyện này có liên quan đến ông ta cũng không phải không có khả năng, chỉ là ông ta làm thế nào biết được nhà trọ ở đâu chứ?

 

Chẳng lẽ, Văn Lương đã sớm sắp xếp người theo dõi Dương Thần chăng?

 

“Tôi tin cậu, sau khi nghỉ ngơi thì tranh thủ thời gian về Vân Thành, tôi với Tô Nghênh Hạ còn phải chụp ảnh.” Hàn Tam Thiên đáp.

 

“Được, sau khi tôi trở về lập tức sắp xếp, sau đó gọi điện cho các anh.” Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, nêu như Hàn Tam Thiên không tin mình, việc này sẽ rất khó giải thích rõ.

 

Tắt điện thoại, Hàn Tam Thiên cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh, tránh ảnh hưởng đến Tô Nghênh Hạ, nhưng trong lòng đã có ý muốn giết người.

 

Văn Lương không chỉ bán đứng anh còn suýt nữa hại Tô Nghênh Hạ, người này nhất định phải chét.

 

Mười ngày sau, cuối cùng Hàn Tam Thiên cũng ra viện, rời khỏi nơi có mùi thuốc và thuốc sát trùng, cảm giác cả người đều có tỉnh thần.

 

Trở lại biệt thự sườn núi, Tưởng Lam nhiệt tình chào đón Hàn Tam Thiên, bà là người thực tế, trước đó vì chuyện của quảng trường, bà không hề cho Hàn Tam Thiên thể diện, do sợ ảnh hưởng đến mặt mũi của mình trong mắt chị em, nhưng bây giờ công ty nhà họ Tô lón mạnh, còn Giang Phú và những người kia đã phá sản, bà không chỉ khoe khoang chuyện này trước mặt các chị em, mà còn lầy lại được mặt mũi cho mình.

 

“Tam Thiên, khoảng thời gian này con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, để Hà Đình hầm đồ ăn cho con ăn lót dạ, đừng quá vất vả.”

 

Tưởng Lam lên tiếng.

 

Đồi mặt với sự quan tâm của Tưởng Lam, Hàn Tam Thiên biết rõ nguyên nhân trong đó. Chắc chắn bà sẽ mang máy chuyện ra khoác lác với bên ngoài, lây chút sĩ diện cho mình. Nhưng có một số câu quá khinh người, với tính cách của Tưởng Lam thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện này. Vì thế Hàn Tam Thiên không thể không nhắc nhở bà một chút.

 

“Mẹ, con biết mẹ sĩ diện nhưng có máy lời không thể nói lung tung, sẽ mang đến rất nhiều phiền toán.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Sau khi nghe được câu này, khuôn mặt tươi cười của Tưởng Lam cứng lại, thậm chí còn lộ ra tia tàn khốc. Trong mắt bà, chuyện của bà làm gì đến phiên Hàn Tam Thiên chỉ trích chứ?

 

“Hàn Tam Thiên, đừng tưởng có chút thành quả là có thể chỉ chỉ chỏ chỏ với tôi.

 

Cậu yên tâm, tôi không nói gì cả, mà dù có nói thì đó cũng là con gái tôi, không liên quan gì tới cậu.” Tưởng Lam lạnh mặt nói.

 

Đó chính là điều mà Hàn Tam Thiên lo lắng, anh cũng biết Tưởng Lam sẽ không lấy anh ra để khoác lác. Dù sao anh cũng có cái danh vô dụng ở thành phố Thiên Vân. Có nói anh lợi hại cũng không ai tin.”

 

chí còn lộ ra tia tàn khốc. Trong mắt bà, chuyện của bà làm gì đến phiên Hàn Tam Thiên chỉ trích chứ?

 

“Hàn Tam Thiên, đừng tưởng có chút thành quả là có thể chỉ chỉ chỏ chỏ với tôi.

 

Cậu yên tâm, tôi không nói gì cả, mà dù có nói thì đó cũng là con gái tôi, không liên quan gì tới cậu.” Tưởng Lam lạnh mặt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK