Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Huân đắc ý nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, nói: “Ngồi ở vị trí này phải thể hiện ra thực lực của mình, đến lượt anh kêu giá, tám chục triệu thôi mà, không phải anh sợ rồi chứ?”

 

Tô Nghênh Hạ âm thầm giật tay Hàn Tam Thiên, tám chục triệu một sợi dây chuyền dưới cái nhìn của cô, chỉ có tên điên mới mua, cô cũng không hy vọng Hàn Tam Thiên tốn nhiều tiền như vậy.

 

“Một trăm triệu.” Hàn Tam Thiên cười kêu giá, sau đó nói với Tô Nghênh Hạ: “Hôn lễ của chúng ta cả nhẫn cưới cũng không có, sợi dây chuyền này miễn cưỡng có thể xứng với em, đừng ngăn cản anh.”

 

Ánh mắt Tô Nghênh Hạ mơ màng nhìn Hàn Tam Thiên, hôn lễ năm đó cũng không có nghi thức trao nhẫn, bởi vì bọn họ căn bản không chuẩn bị cho chuyện này, lúc ấy thật lòng Tô Nghênh Hạ chẳng muốn gả cho Hàn Tam Thiên chút nào, hoàn toàn bị không trâu bắt chó đi cày, đó thật là một loại tiếc nuối, nhưng phải dùng nhiều tiền như vậy để đền bù nỗi tiếc nuối này, trong mắt Tô Nghênh Hạ hoàn toàn không cần.

 

Thế nhưng thái độ kiên quyết của Hàn Tam Thiên khiến Tô Nghênh Hạ không dám tùy tiện ngăn cản.

 

Lục Huân cười nhạt nói tiếng, nói: “Tặng cho người phụ nữ của mình, chỉ cần cô ấy vui, cho dù là một đồng rác rưởi cũng vô giá, con người của tôi cái gì cũng thiếu, chỉ không thiều tiền.”

 

Nói với Hàn Tam Thiên xong, Lục Huân lại kêu giá: “Một trăm hai chục triệu.”

 

Lục Huân lập tức khiêu khích nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Anh bạn, còn dám tiếp tục tăng giá không? Tôi chưa từng đặt vật ngoài thân như tiền bạc vào mắt.”

 

Lục Huân không để ý tiền, sao Hàn Tam Thiên lại quan tâm thứ đó, Mặc Dương muốn hai trăm triệu, Hàn Tam Thiên không chút do dự đưa cho, bởi vì trong thế giới của Hàn Tam Thiên, tiền cùng lắm chỉ là phụ kiện có cũng được mà không có cũng chẳng sao mà thôi.

 

“Hai trăm triệu.” Hàn Tam Thiên nói với người đấu giá.

 

Trên mặt người đấu giá đã cười đến nở hoa, trận đấu giá này nhất định sẽ tạo ra tin tức lớn, mà thanh danh của ông ta trong giới đấu giá cũng có thể theo nước lên thì thuyền lên.

 

“Hai trăm triệu, Hàn Tam Thiên ra giá hai trăm triệu, còn ai tiếp tục tăng giá không?”

 

Người đấu giá nói.

 

Hai lần giao chiến ngắn ngủi, giá cả đã lên tới hai trăm triệu, những người xem náo nhiệt kia cũng hồi hộp theo, có vài người còn thở dồn dập.

 

“Đây là thần thánh phương nảo, hai trăm triệu dễ dàng kêu ra miệng như vậy, chẳng lẽ thân thế của cậu ta còn lợi hại hơn Lục Huân sao?”

 

“Làm vậy là đối chọi với Lục Huân, cậu ta không sợ không còn mạng rời khỏi đây hả?”

 

“Chưa chắc đâu, tuy rằng trên đào Bedrock Lục Huân lợi hại, nhưng néu gốc gác của người này không đơn giản, Lục Huân cũng không dám không hề cố ky làm xằng làm bậy, vỏ kịch này thật náo nhiệt, may mà hôm nay tôi đến, nếu không đã bỏ qua vở kịch hàng năm này rồi.”

 

Khu số năm, bà chủ nắm tay Dương Thần thật chặt, khinh thường dành cho Hàn Tam Thiên lúc trước vào giây phút này đã hóa hết thành lo lắng, đấu giá hai trăm triệu, không phải Tô Nghênh Hạ có thể thừa nhận được, điều này cho thấy Hàn Tam Thiên cũng không phải tiểu bạch kiểm như trong tưởng tượng của bà.

 

“Dương Thần, tìm thời gian, cậu hẹn cậu ta dùng bữa giúp tôi, tôi phải đích thân nhận lỗi với cậu ta.” Bà chủ nói.

 

Vẻ mặt Dương Thần nghiêm túc, quả thực Hàn Tam Thiên thể hiện ra tiền tài thực lực khác với người khác, người thành phố Thiên Vân mà biết chuyện này, e rằng anh sẽ hoàn toàn thoát khỏi hình tượng kẻ bắt lực.

 

Nhưng đối thủ của anh hiện tại là Lục Huân, nếu khiến Lục Huân mắt mặt trước mặt mọi người, chuyện này với Tô Nghênh Hạ mà nói là một việc vô cùng nguy hiểm.

 

Lục Huân có thù tất báo, tuyệt đối không thể nào buông tha Hàn Tam Thiên.

 

“Hi vọng cậu ta chớ tranh giành với Lục Huân, giành được sợi dây chuyền này thì vứt cả tính mạng.” Dương Thần nói.

 

Bên kia, Mã Ngạn và Phan Vân Vân trợn mắt há mồm đã không nói nên lời, giá hai trăm triệu, hồn của Mã Ngạn đã sắp bị dọa bay.

 

“Anh ta thật sự là loại tiểu bạch kiểm ăn cơm chùa hả?” Phan Vân Vân hoài nghỉ nói, chỉ là một tiểu bạch kiểm mà thôi, làm sao có thể bỏ nhiều tiền như vậy cạnh tranh vòng cổ, hơn nữa dáng vẻ Tô Nghênh Hạ thuận theo, chủ thứ đều đã rất rõ ràng, rõ ràng cô nghe lời Hàn Tam Thiên.

 

Mã Ngạn cắn răng, gã chỉ chịu thừa nhận Hàn Tam Thiên là tiểu bạch kiểm, bởi vì đó là tự tin kiêu ngạo của gã trước mặt Hàn Tam Thiên, nói nhiều lời khinh thường trước mặt Hàn Tam Thiên như Vậy, nếu thừa nhận Hàn Tam Thiên lợi hại, chẳng phải là đang đánh mặt mình?

 

“Cho dù anh ta có giành được vòng cổ thì sao, chẳng lẽ em không nghe thấy máy người này đang nói gì hả, cái người lên Lục Huân này là đệ nhất phú hảo của đảo Bedrock, nếu thằng ngu Hàn Tam Thiên này đắc tội anh ta có thể có kết cục tốt soa?” Mã Ngạn nói.

 

Phan Vân Vân gật đầu, tục ngữ nói rồng qua sông không đấu lại địa đầu xà, cho dù Hàn Tam Thiên thật sự là một con rồng qua sông, trước mặt địa đầu xà như Lục Huân cũng chỉ có thể cúi đầu.

 

“Xem anh ta muốn tìm chết tới mức độ nào, chúng ta chờ xem kịch vui đi.” Mã Ngạn nói tiếp, hiện tại gã hận không thể chứng kiến Hàn Tam Thiên chết trên đảo Bedrock, chỉ có như vậy, trong lòng anh ta mới có được an ủi.

 

Giá hai trăm triệu, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Lục Huân, tuy rằng lúc trước khi gã khiêu khích Hàn Tam Thiên giả bộ như không quan tâm tiền, nhưng cuối cùng gã cũng là doanh nhân, không có lợi ích, chỉ vì vấn đề mặt mũi mà tốn nhiều như vậy, cho dù gã có thể nuốt cơn giận xuống, cha và ông nội ở nhà cũng không chấp nhận được, nêu việc này để cho hai người biết, nhất định sẽ mắng gã xối xả.

 

Nhưng mặt mũi đã treo, sao Lục Huân có thể để mình mất mặt trước mặt mọi người chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK