Chương 107: Vậy mà là anh!
“Ông nội, anh ta ngông như vậy, liệu có bị đánh thảm hại không.” Nhìn bóng lưng của Hàn Tam Thiên, tâm trạng Thiên Linh Nhi rối bời.
Tuy cô không thích anh kiêu ngạo như thế, nhưng cô không hy vọng anh thua. Nếu Hàn Tam Thiên mà thua, Thiên Linh Nhi không chấp nhận được việc mình phải gả cho La Húc Nghiêu.
Thiên Xương Thịnh thở dài, không biết vì sao anh lại tự tin như thế, nhưng ông có thể dự kiến được kết cục của Hàn Tam Thiên.
Người trẻ tuổi không coi ai ra gì như này, chắc chắn được gia đình chống lưng, chưa từng gặp thất bại nên mới có thể ngông cuồng như thế. Đối phương thể hiện thực lực mạnh như thế, anh lại không để trong mắt, chỉ có ngã xuống mới nhận rõ sự thật.
“Linh Nhi, người này không trông cậy được, nhưng ông sẽ tìm biện pháp khác giải quyết.” Thiên Xương Thịnh uễ oải nói, sao lúc đầu ông không ngờ tới, khi đồng ý cuộc tỷ thí này sẽ nhận hậu quả nghiêm trọng như thế.
Mặt mũi Thiên Linh Nhi xám ngoét như tro, ông nội thất tín với người khác chắc chắn bị người ta chê cười, La Bân tất nhiên sẽ thúc đây chuyện này, khiến cho toàn bộ nhà họ Thiên phải xấu hỗ.
“Ông, không cần vì cháu mà làm gia đình xấu mặt với xã hội, nếu không cháu đính hôn với La Húc Nghiêu cũng được.”
Thiên Linh Nhi cam chịu số phận, không thể dựa vào anh để vượt qua cơn sóng thần này, nên Thiên Linh Nhi không có chút hy vọng nào.
Thiên Xương Thịnh không nói gì, ông cảm thấy đau đớn trong lòng, bởi vì ông biết hậu quả của việc không giữ lời, cũng biết hậu quả khi cho Thiên Linh Nhi đính hôn với La Húc Nghiêu.
“Chàng trai trẻ, nêu cậu giúp tôi thắng trận đấu này, cậu có yêu cầu gì, tôi cũng đồng ý.” Thiên Xương Thịnh nói với Hàn Tam Thiên đã đi lên võ đài, tuy rằng đây chỉ là hy vọng hão huyền, nhưng ông chỉ có thể đánh cược một lần.
Hàn Tam Thiên quay đầu, nói với Thiên Xương Thịnh: “Ông già, ông nói lắm thật đó, cháu bảo một quyền là một quyền, sao phải nghỉ ngờ nhiều làm gì?
Thiên Xương Thịnh thở dài, hoàn cảnh gì đã nuôi dưỡng nên người trẻ tuổi kiêu ngạo như này?
Lúc này, đối thủ của Hàn Tam Thiên bật cười: “Tôi chưa bao giờ gặp một người lớn lối như này, nếu cậu đã tuyên bố một quyền đánh gục tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí, từ này về sau thế giới sẽ có thêm một người thực vật.”
Sau khi người nọ nói xong, vẫn sử dụng chiêu cũ, chân đạp xuống sàn, khiến võ đài rung chuyên, tốc độ đánh quyền nhanh như gió.
Nhưng trong mắt Hàn Tam Thiên, tốc độ này lại chậm như sên.
Lúc trước chào hỏi với Đao Thập Nhị một trận, khiến Hàn Tam Thiên một tuần không thể tự lo sinh hoạt của bản thân, lần này anh không dám chơi như thế nữa, bởi vì bây giờ Tô Nghênh Hạ không còn chăm sóc anh.
Hai chân Hàn Tam Thiên trùng xuống, hơi cong lại, rồi anh bật nhảy lên không trung tầm hai ba mét.
Thiên Xương Thịnh choáng váng trọn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh tượng tượng này.
Thiên Linh Nhi cũng không thể tưởng tượng nổi, ngơ ngác nói: “Anh ta nhảy cao quá vậy.”
Hàn Tam Thiên vặn người trên không, lương theo lực của đối phủ để giảm trọng lượng, anh tiếp xuống mang theo một quyền đấm vào ót người nọ.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, Hàn Tam Thiên tiếp đất xuống võ đài, vỗ tay nói: “Anh tự chọn kết cục cho mình, đừng trách tôi.”
Không gây sốc như người nọ lên võ đài, nhưng Hàn Tam Thiên thực sự dùng một quyền hạ dục đối thủ.
Cả võ quán im lặng như tờ, không kể người trong võ quán, hay cả La Bân cũng không nói lên lời.
‘Sa0 sao có thể!”
Tròng mắt Thiên Xương Thịnh như chuẩn bị rơi xuống, hai cao thủ của võ quán đều bị người của La Bân một chiêu hạ gục, người lợi hại như thế lại bị người thanh niên này cũng dùng một chiêu phân định thắng bại!
Lúc trước Thiên Xương Thịnh cảm thấy anh không coi ai ra gì, kiêu ngạo ngông cuồng thậm chí không biết sống chết.
Nhưng bây giờ thì sao?
“Một quyền! Ông nội, anh ta làm được rồi.” Thiên Linh Nhi phần kích dậm chân tại chỗ, gương mặt đỏ bừng.
Thiên Xương Thịnh hít sâu một hơi, cười khổ nói: “Đúng vậy, không ngờ cậu ta lại làm được, vậy mà ông còn coi thường người ta.”
Sắc mặt La Bân cực kì khó coi, trước khi tới đây ông ta đã điều tra võ quán Xương Thịnh, biết thực lực của những người ở đây nên mới bỏ tiền ra mời người. Không ngờ đi tới nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, phá hỏng kế hoạch của ông ta.
Trái tim La Bân như rỉ máu, một nửa sản nghiệp nhà họ Lal Phải đưa cho Thiên Xương Thịnh.
Không đượ!
cDù có nuốt lời, ông ta cũng không thể làm vậy.
“La Bân, ông thua.” Thiên Xương Thịnh mặt đầy hãnh diện, vui vẻ nhìn La Bân.
Thiên Linh Nhi nhìn trộm Hàn Tam Thiên, tỏ ra ngượng ngùng một chút, sau đó quay người nói với La Bân: “Ông La, ông không quên lời mình từng nói chứ?”
La Bân lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Thiên Xương Thịnh, người này không phải là người trong võ quán của ông đúng không?”
Nghe thấy lời này, Thiên Xương Thịnh biết La Bân muốn chơi bản, nói: “Chính ông đã nói rõ, chỉ cần là người võ quán, thắng là thắng, hiện tại ông muốn lật lọng sao?”
“Tôi chỉ học viên trong võ quán ông, chứ không phải người ngoài.” La Bân nói.
“La Bân, chúng ta từng này tuổi rồi, giờ ông muốn đổi ý, không sợ mắt mặt mũi sao?” Thiên Xương Thịnh cười nói.
Mặt mũi?
Đối với La Bân, mặt mũi chẳng quan trọng hơn một nửa tài sản.
“Thiên Xương Thịnh, tôi sẽ lại đến.” La Bân nói xong, giận dữ rời khỏi võ quán, người của ông ta cũng mang người đang hôn mê trên võ đài rời đi.
Thiên Xương Thịnh vô cùng thoải mái, vốn đang ở tình thế thua, ai ngờ chàng trai không quen biết này lại giúp ông xoay chuyển cục diện, ông phải cảm ơn người ta thật tốt.
Thiên Xương Thịnh tiến lên hai ba bước, vẻ mặt cảm kích tới gần Hàn Tam Thiên: “Chàng trai trẻ, lần này nhờ cậu rồi, tôi xin lỗi vì thái độ vừa nãy.”
Thiên Linh Nhi không dám nhìn thẳng mặt Hàn Tam Thiên, chỉ có thể lén lút đánh giá Hàn Tam Thiên.
Lúc này Thiên Linh Nhi mới nhận ra, con người ăn mặc không h ra gì như này lại cực kì đẹp trai, không hề giống thần tượng trên showbiz mang vẻ đẹp nhu hòa phi giới tính, còn người này lại mang vẻ đẹp cực kỳ nam tính.
“Ông nghiêm túc như thế, sao có thể để ông xin lỗi cháu như vậy được.” Hàn Tam Thiên khiêm tốn.
Thiên Xương Thịnh không biết nên hình dung con người Hàn Tam Thiên như thế nào, lúc trước thì kiêu ngạo, giờ lại khiêm tốn tới lạ thường.
Có lẽ…. đây là người thực sự có thực lự!
c “Có vẻ La Bân sẽ nuốt lời, chàng trai trẻ có yêu cầu gì khác, cứ nói cho tôi, tôi sẽ giúp cậu.” Thiên Xương Thịnh nói.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: “Thứ thuộc về cháu, ông ta không cho cũng không sao, sau này cháu sẽ tự mình đi lấy một nửa tài sản nhà họ La, không cần ông ta đồng ý.”
Thiên Xương Thịnh cảm thấy sự cường thế từ giọng điệu của Hàn Tam Thiên, dường như chỉ cần anh muốn, nhà họ La không thể không cho.
Người trẻ tuổi này là ai, vì sao lại có phong thái như thế?
Ông chưa từng nghe thấy nhà nào có con cái xuất sắc như vậy tại Thiên Vân này.
“Chàng trai trẻ, cậu và tôi coi như quen biết rồi, không biết tên cậu là gì?” Thiên Xương Thịnh nói.
“Không phải không thể nói, nhưng ông phải giúp tôi bảo mật đó, sao nào?” Hàn Tam Thiên nói.
“Đương nhiên, chàng trai trẻ giúp tôi việc lớn như vậy, tôi nhất định giữ bí mật cho cậu.”
“Hàn Tam Thiên.”
Nói xong, Hàn Tam Thiên quay người rời đi.
Thiên Xương Thịnh bối rối, Hàn Tam Thiên, là ai? Thiên Vân này có nhà họ Hàn lợi hại như thế sao.
Lúc này, Thiên Linh Nhi đột nhiên che miệng, cô không dám tin, hơn nữa nhìn thấy bóng lưng của Hàn Tam Thiên khiến cô cảm thấy rất quen.
Vì sao cô lại có cảm giác như vậy?
Vì sao lại thấy quen thuộc đến thế!
Đúng rồi, là anh ấy!
Hoàng tử dương cầm nổi tiếng sau một đêm trên internet có bóng lưng giống hệt người này.
Từng có tin đồn có một con gái nhà giàu bỏ tiền ra điều tra bối cảnh hoảng tử dương cầm, đó không phải giả, vì chính Thiên Linh Nhi là người làm chuyện đó!
“Linh Nhi, con làm sao thế?” Thấy Thiên Linh Nhi là lạ, Thiên Xương Thịnh tò mò hỏi.
“Ông nội, anh ta là Hàn Tam Thiên.” Thiên Linh Nhi nói.
“Ừ, vậy thì sao.” Thiên Xương Thịnh không hiểu.
“Ông quên rồi hả, ở Thiên Vân chúng ta có một Hàn Tam Thiên cực kì nổi tiếng đó? Là con rễ vô dụng nhà họ Tô.” Thiên Linh Nhi nói, trong lòng cô thấy không thoải mái, bởi vì anh ta có thể là hoàng tử dương cầm trong mộng của cô, sao có thể làm con rễ nhà họ Tô đượ!
c Thiên Xương Thịnh trợn mắt há mồm, Hàn Tam Thiên, con rẻ vô dụng nhà họ Tôi Chả trách… chả trách anh muốn ông giữ bí mật, thì ra anh là Hàn Tam Thiên ở nhà họ Tô kia.