Chương 102:
Nó không xứng làm cháu trai tôi Sau khi rời khỏi nhà giam Tần Thành, Nam Cung Thiên Thu tới bệnh viện.
Phòng bệnh VIỊP, Hàn Thành đang bị bệnh nặng được sự chữa trị và chăm sóc chuyên nghiệp của các nhân viên y tế, nhưng Thi Tinh chỉ cần có thời gian là sẽ ở bên cạnh Hàn Thành.
Thời gian Hàn Thành hôn mê đã được vài tháng, thái độ của bác sĩ đối với chuyện ông có thẻ tỉnh lại hay không cũng không quá lạc quan, hơn nữa chính Thi Tinh cũng biết, rất có thể ông sẽ cứ thể chết đi, không tỉnh lại nữa.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Thấy Nam Cung Thiên Thu đến, Thi Tỉnh vội đứng dậy.
Vẻ mặt Nam Cung Thiên Thu lạnh lùng, hai mắt tựa như băng, nói: “Cái tên vô dụng Hàn Tam Thiên không thể nào thay Hàn Quân được.”
Nghe câu này, Thi Tỉnh nhíu mày, hỏi: “Mẹ, ý mẹ là gì?”
“Bắt Hàn Tam Thiên về đây, để nó vào tù thay Hàn Quân.” Nam Cung Thiên Thu nói.
Lúc trước rõ ràng cũng đã cho Hàn Tam Thiên một cơ hội, sao đột nhiên lại muốn thay đổi rồi?
Thi Tinh biết, hôm nay mẹ chồng chắc chắn đã đi thăm Hàn Quân. Nếu không sẽ không có chuyện đột nhiên như thế, chắc hẳn là Hàn Quân lại nói gì trước mặt bà ấy rồi.
“Mẹ, trong bóng tối đang có vô số ánh mắt chiếu vào Hàn Gia, đối thủ cạnh tranh của chúng ta đều mong mỏi Hàn Gia gục : xuống, nếu mẹ thật sự mà làm như thế, để cho bọn họ nắm được nhược điểm rồi thì đến lúc bấy giờ chẳng những không cứu được Hàn Quân mà Hàn Gia cũng sẽ phải chịu liên lụy.”
Thi Tỉnh nói.
“Chẳng lẽ cô muốn tôi giương mắt nhìn Hàn Quân chịu khổ trong ngục sao? Tôi không làm được.” Nam Cung Thiên Thu lạnh giọng nói.
Thi Tinh cắn răng, nói: “Mẹ. Có vài lời con biết mẹ sẽ không thích nghe nhưng mà con vẫn phải nói, Hàn Tam Thiên cũng là cháu trai ruột của mẹ mà.”
“Nó?” Trên mặt Nam Cung Thiên Thu đầy vẻ khinh thường, nói: “Cái đồ vô dụng như nó không xứng làm cháu trai của Nam Cung Thiên Thu này.”
Thi Tỉnh thở dài: “Con biết mẹ đánh giá cao Hàn Quân hơn, nhưng để cho cả Hàn Gia cùng mạo hiểm, có đáng giá hay không? Nói không chừng còn đang có người hy vọng chúng ta sẽ làm như thế, làm sao mẹ có thể chắc chắn được trong nhà giam Tần Thành không có người của nhà khác chứ?”
Trước đó là do Nam Cung Thiên Thu đau lòng Hàn Quân quá nên mới nhất thời đánh mắt lý trí.
Kẻ địch của Hàn Gia rất đông, đám người thù ghét bọn họ không dám giải quyết trực tiếp là bởi vì Hàn Gia ở Yên Kinh rất có thế lực, một khi chưa thể cho Hàn Gia một chiêu gục luôn thì những người đó làm vậy chính là tìm đường chết.
Bọn chúng đang đợi cơ hội, cứu Hàn Quân chính là cơ hội của bọn chúng.
Chuyện này nếu bị bắt được nhược điểm thì cho dù thế lực Hàn Gia có lớn thế nào, quen biết có rộng ra sao đều không thể cứu vãn được.
Nhưng mà bà lại không nhẫn tâm để Hàn Quân ngồi tù tiếp.
“Lời cô nói tôi hiểu, nhưng không đánh liều một trận thì tôi còn có thể làm gì kia chứ?” Nam Cung Thiên Thu nói.
Muốn xoay chuyển sự có chấp của mẹ chồng chắc chắn không được, vì Thi Tỉnh biết Hàn Quân có địa vị quan trọng nhường nào trong suy nghĩ của bà, đến ngay cả đứa con trai ruột Hàn Thành này cũng không bằng gã.
Trong thời gian mấy tháng Hàn Thành nhập viện, số lần bà đến bệnh viện thăm coi, xòe bàn tay ra là có thể đếm đủ, nhưng số lần bà đi nhà giam Tần Thành thì cực kỳ thường xuyên.
“Mẹ, mẹ cho con chút thời gian, nếu sắp xếp ổn thỏa thì chắc chắn là chuyện này sẽ không bị lộ ra sơ hở gì, cứ làm theo những gì mẹ nói, có được không ạ?” Thi Tỉnh nói.
“Tốt nhất là cô làm việc nhanh nhẹn một chút, nếu không thì bà già tôi đây chỉ có thể tự mình ra mặt thôi.” Nói xong, Nam Cung Thiên Thu rời khỏi phòng bệnh, từ đầu tới cuối, bà còn chẳng liếc nhìn Hàn Thành lấy một cái.
Thi Tỉnh thở dài, xem ra chuyện này chắc chắn phải làm rồi, cho dù bà có thể tranh thủ được một chút thời gian cho Hàn Tam Thiên thì Hàn Tam Thiên cũng có thể làm gì được chứ?
Cho dù anh có làm cũng không thể được mẹ chồng bà công nhận.
“Một cái miệng biết nói lời ngon ngọt thật sự rất quan trọng, chỉ tiếc là cả đời này con cũng không học được.” Thi Tinh lại ngồi xuống bên giường bệnh, kéo tay Hàn Thành, tiếp tục nói: “Đời này, chúng ta đều có lỗi với nó, nhưng nó cũng chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi.”
Thành phố Thiên Vân.
Hàn Tam Thiên tốn thời gian cả một ngày dài, cuối cùng cũng đã làm xong xuôi thủ tục sang tên biệt thự.
Hiện giờ, chủ nhân thật sự của biệt thự bên sườn núi đã là Tô Nghênh Hạ rồi. Nhưng mà Hàn Tam Thiên cũng chẳng có cảm giác mất mát gì cả, cho dù là tiền bạc hay là biệt thự đều chẳng có giá trị gì với anh hét.
“Anh từng nghe nói tới câu ‘nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều”‘ chưa?” Trên đường về nhà, Tô Nghênh Hạ đang lái xe lại đột nhiên hỏi Hàn Tam Thiên.
(Ba nghìn con sông, chỉ múc một gáo nước duy nhất) Trong lòng Hàn Tam Thiên hoảng loạn, sao cô lại đột nhiên nhắc tới những lời này, chẳng lẽ là đã nhận ra được điều gì rồi sao?
Vẻ mặt không chút sợ hãi, lập tức lộ ra ý cười, nói: “Câu nói này, vốn dĩ là xuất phát từ một đoạn truyện trong kinh Phật, dưới gốc bồ đề, Phật Tổ giảng giải cùng với một người thường đang không biết làm sao để chọn lựa.”
“Phật nói, có một vị khách bị khát chết, Phật Tổ thương hại người này, sắp xếp một hồ nước ở trước mặt người đó, nhưng anh ta lại chẳng uống ngụm nào. Bởi vì anh ta cho rằng hồ nước rất nhiều. Nếu đã không thể uống hết thì tốt nhất không uống ngụm nào. Phật nói, con người khi còn sống có thể gặp được rất nhiều điều tốt đẹp nhưng chỉ cần dụng tâm nắm chắc được một trong số đó là đủ rồi. Sông hồ ba nghìn con, chỉ cần một gáo nước duy nhất.”
Thấy Hàn Tam Thiên còn giải thích hẳn ra như thế, hàng mày thanh tú của Tô Nghênh Hạ hơi nhíu lại, chẳng lẽ thật sự là do cô nghĩ nhiều sao?
Có lẽ vậy rồi, dù sao thì người đứng phía sau của bất động sản Nhược Thủy chính là nhà họ Hàn ở Yên Kinh.
Tuy rằng cũng là họ Hàn như anh nhưng sao anh có thể có quan hệ gì với nhà họ Hàn ở Yên Kinh kia chưa?
“Anh có cảm thấy em làm như thế này là không hợp tình hợp lý không?” Tô Nghênh Hạ tiếp tục hỏi, lúc trước, sau khi đồng ý với Tưởng Lam rồi, thật ra trong lòng cô cũng có chút hồi hận.
Vì dù cho trong lòng cô có vướng mắc nhưng mà cô cho rằng bản thân không nên nghỉ ngờ Hàn Tam Thiên, dù sao cũng đã nhiều năm như thế, có lẽ thật ra anh cũng có chuyện khác cần phải làm thì sao?
Nếu Hàn Tam Thiên thật sự muốn tìm phụ nữ, anh cần gì phải chịu ấm ức ở lại nhà họ Tô cơ chứ?
Có một bạn học tài giỏi như thé, tùy tiện đi cùng với bạn bè cũng sẽ không thẻ thiếu tiền thiếu phụ nữ được.
Nghe Tô Nghênh Hạ hỏi như vậy, Hàn Tam Thiên mỉm cười nói: “Em hỏi anh như vậy, anh cảm thấy rất vui.”
“Nhưng trước khi anh giải thích rõ ràng cho em biết thì vẫn không thể về phòng ngủ được.” Giọng Tô Nghênh Hạ lạnh lùng.
Nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại, Hàn Tam Thiên cúi đầu, đợi đến khi việc này được giải thích rõ ràng thì còn phải đợi đến năm tháng nào kia chứ.
Về đến nhà, lúc Tưởng Lam nhìn thấy giấy chứng nhận nhà đất, vui vẻ nhảy cẵng lên ở phòng khách, vừa hôn vừa ôm tờ giấy chứng nhận vào trong lòng. Giống như thể là của bà luôn rồi vậy.
“Hàn Tam Thiên, hiện tại biệt thự này đã là của nhà họ Tô chúng tôi rồi, chẳng còn chút dính líu gì tới cậu nữa, cậu muốn ở lại đây cũng không phải là không được, từ hôm nay trở đi, phải nhớ kĩ thân phận của mình đó.” Dáng vẻ Tưởng Lam cao ngạo nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không đáp, vốn dĩ anh không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra cảnh tượng thế này, bởi vì con người Tưởng Lam chính là như vậy. Nhưng mà không có nghĩa là anh sẽ thỏa hiệp, ăn nói khép nép giống như trước đây nữa.
“Mẹ, mỗi năm biệt thự tiêu tốn khoảng hơn một trăm ngàn tiền phí quản lý tài sản, mẹ phải nhớ đi nộp đấy ạ.” Hàn Tam Thiên nhắc nhở.
Nghe nói thế, Tưởng Lam lập tức ngắn cả ra, nói: “Bao… bao nhiêu?”
“Cũng không nhiều lắm, con nhớ là tầm một trăm bảy mươi ngàn thì phải.” Vẻ mặt Hàn Tam Thiên ra vẻ chẳng quan trọng gì.
“Sao lại nhiều thế, cái quản lý tài sản của biệt thự này lừa bịp đấy à?” Tưởng Lam tối tăm, trước kia một năm nhà bà cũng không kiếm được nhiều tiền đến vậy.
“Xung quanh biệt thự đều là những nơi thuộc sở hữu tư nhân.
Quản lý tài sản phải đảm bảo những người khác không thể đến được chỗ thuộc quyền sở hữu cá nhân của mình, phí quản lý tài sản tất nhiên sẽ đắt, hơn nữa mỗi năm tiền tiêu vào việc bảo trì, tu dưỡng của biệt thự núi Vân Đỉnh cũng không ít.” Hàn Tam Thiên nói.
Tưởng Lam không ngờ cái biệt thự này lại là một củ khoai lang nóng phỏng tay, chỉ là sống ở đây thôi mà mỗi năm còn phải tốn nhiều tiền như thế, hiện tại biệt thự là của Tô Nghênh Hạ rồi như vậy thì chứng tỏ số tiền này phải là do nhà bà chỉ ra.
“Bảo trì mất bao nhiêu tiền?” Tưởng Lam sợ hãi hỏi.
“Con không biết, nhưng mà chắc chắn sẽ không ít hơn một trăm ngàn đâu, nên là mỗi năm ít nhất phải chuẩn bị ba trăm ngàn.” Hàn Tam Thiên nói.
Hai mắt Tưởng Lam tối sầằm, suýt nữa thì ngất xỉu, co quắp ngồi trên sô pha, nói: “Đây rõ ràng là lừa bịp người ta rồi còn gì, tôi không nộp thì bọn họ có thể làm gì tôi kia chứ.”
“Quản lý tài sản ở khu biệt thự là do nhà họ Thiên quản lí, mẹ không nộp cũng không phải không được, nhưng mà nếu chọc phải nhà họ Thiên rồi gây ra chuyện gì, không cần con nói thì chắc mẹ cũng biết chứ nhỉ.” Hàn Tam Thiên nói.
Tưởng Lam như thể bị tiêm máu gà, đột nhiên đứng bật dậy, chỉ vào Hàn Tam Thiên nói: “Cậu cũng ở đây, tiền này cậu cũng phải chỉ ra một phần.”
“Được ạ, trong nhà có bốn người, tính là ba trăm ngàn, con chỉ tám mươi ngàn, không vấn đề gì.” Hàn Tam Thiên sảng khoái đáp.
Trừ tám mươi ngàn thì còn hai trăm hai mươi ngàn, đối với Tưởng Lam mà nói thì cũng không phải ít.
Lại chỉ vào Hà Đình, nói: “Bà ta là do cậu mời tới, đương nhiên cũng phải tính một phần.”
“Ba trăm ngàn, năm người, con chỉ một trăm hai mươi ngàn cũng không sao.”
Lúc này, đến ngay cả Hà Đình cũng không thể nhìn nổi nữa, hóa ra người không biết xấu hỗ còn có thể đạt đến mức độ này luôn.