Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 386:

 

Mặc Dương gật đầu, không nói thêm gì nữa.

 

Đến bệnh viện, bởi vì vết thương của Hàn Tam Thiên là do người gây ra, dây mơ rễ má của chuyện này cũng không tầm thường, thế nên Mặc Dương phải tốn chút tiền để tạo dựng quan hệ, từ đó mới có thể khiến bệnh viện giấu nhẹm chuyện này đi.

 

Sáng sớm hôm sau, Hàn Tam Thiên xem thời sự buồi sáng, bản tin đang phát trực tiếp chuyện đêm hôm qua nhà họ Lục rò rỉ khí ga dẫn đến phát nổ, cha con nhà họ Lục chôn mình trong biển lửa, chỉ còn lại hai thi thể bị đốt cháy đến biến dạng.

 

Chuyện này được cho là sự cố, khiến cho không ít người dân trên đảo Cơ Nham cảm thán không ngừng, dù sao nhà họ Lục cũng là kẻ có tiền nồi tiếng nhất đảo Cơ Nham, không ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn này, hai cha con đều chết hết.

 

Lúc Tô Nghênh Hạ nhìn thấy tin tức này, biết đây cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.

 

Với lại cô cũng không yếu ớt như Hàn Tam Thiên nghĩ. Lục Huân tra tấn Hàn Tam Thiên như thế, cho dù đứng trên quan điểm của Tô Nghênh Hạ, cô cảm thấy gã có chết cũng chưa hết tội.

 

“Anh ăn táo đi.” Tô Nghênh Hạ gọt một quả táo, đưa cho Hàn Tam Thiên.

 

Hàn Tam Thiên giơ đôi tay đang bị băng bó kín mít lên, bất đắc dĩ nói: “Hay là, đi nhà vệ sinh trước được không?”

 

Tô Nghênh Hạ lập tức đỏ mặt cúi đầu. Nói tới lần tiếp xúc thân mật nhất giữa hai người bọn họ, phải nói từ chuyện tối hôm qua Hàn Tam Thiên muốn đi nhà vệ sinh, Tô Nghênh Hạ đã tự tay giúp đỡ, không sót một bước nào. Tuy rằng đã được “trải nghiệm” một lần, nhưng chuyện này đối với Tô Nghênh Hạ mà nói vẫn rất ngượng ngùng, cô quả thực rất khó để chấp nhận.

 

“Anh nhịn thêm đi.” Tô Nghênh Hạ nói.

 

Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười, nói: “Anh không nhịn nồi nữa rồi, nhịn đến nỗi bị bệnh luôn thì phải làm sao bây giờ?”

 

“Đừng có dọa em, chuyện nhỏ như vậy sao có thể nhịn đến nỗi bị bệnh được chứ.” Tô Nghênh Hạ nói với vẻ oán trách, nhưng vẫn đứng dậy, chuẩn bị đỡ Hàn Tam Thiên tới nhà vệ sinh.

 

Khẩu xà tâm phật, có lẽ là để miêu tả dáng vẻ của Tô Nghênh Hạ lúc này.

 

Hai người họ vừa mới vào nhà vệ sinh thì Mặc Dương bước vào phòng bệnh, thấy trên giường bệnh không có người, trong nhà vệ sinh thì hình như có tiếng động gì đó. Ông nhịn không được bước lại gần, đứng cách đó hai bước nghe lén một phen.

 

“Chuẩn hơn đi, nước tiểu ra ngoài rồi.”

 

“Vợ à, em nhìn một lát đi.”

 

Nghe mấy câu hủy hoại tam quan này, Mặc Dương bèn âm thầm rời khỏi phòng bệnh. Nếu như bị Tô Nghênh Hạ phát hiện ra ông từng đến, liệu em dâu có xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui xuống không nhỉ?

 

Đứng trước cửa phòng bệnh, sau khi xác định Hàn Tam Thiên đã ra khỏi nhà vệ sinh, Mặc Dương mới ra vẻ thản nhiên đi vào phòng bệnh, hỏi: “Sao rồi? Nhìn dáng vẻ của cậu, chắc đã đỡ hơn nhiều rồi nhỉ.”

 

“Đã tốt hơn nhiều.” Nụ cười trên khóe miệng Hàn Tam Thiên không thể nào che giấu được.

 

“Hai người trò chuyện đi, em đi lấy ít nước.” Tô Nghênh Hạ xách bình nước ám rời khỏi phòng bệnh.

 

“Hàn Tam Thiên, không ngờ cậu lại mặt dày vô sỉ như vậy.” Sau khi Tô Nghênh Hạ rời khỏi, Mặc Dương mới khinh bỉ nói.

 

Hàn Tam Thiên không hiểu chuyện gì, bèn hỏi: “Tôi mặt dày vô sỉ như thế nào?”

 

“lúc nãy tôi có đến, tôi đã nghe hết chuyện trong nhà vệ sinh rồi.” Mặc Dương cười nói.

 

“GÓ ấy là vợ của tôi, làm như vậy có gì sai sao? Sao có thể nói là vô sỉ được.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

 

Lời nói này khiến Mặc Dương như mắc nghẹn ở cổ họng, không biết nên phản bác thê nào. Người ta là vợ chồng với nhau, thân mật cũng là chuyện bình thường, sao có thể gọi là vô sỉ chứ.

 

“Được rồi được rồi, cậu nghĩ gì trong đầu lẽ nào tôi còn không hiểu sao? Cậu ở đây nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, ngày mai chúng ta trở về thành phố Thiên Vân. Dù sao nơi này cũng là chỗ thị phi, không phải địa bàn của chúng ta.” Mặc Dương nói.

 

Hàn Tam Thiên gật đầu, anh biết là Mặc Dương đang băn khoăn chuyện gì. Tuy rằng cha con nhà họ Lục đã chết, nhưng không thể đảm bảo Lục Phong còn thân tín nào hay không, ở lại thêm một ngày, nguy hiểm tăng thêm một phần, chỉ khi nào quay về thành phố Thiên Vân, ở trong địa bàn của mình mới là an toàn nhất.

 

Đến lúc đó cho dù thân tín của Lục Phong muốn báo thù thì cũng không thê.

 

“Được, nghe theo sự sắp xếp của anh.”

 

Hàn Tam Thiên nói.

 

Biểu cảm của Mặc Dương đột nhiên trở nên mập mờ, ông nhướng mày hỏi Hàn Tam Thiên: “Tam Thiên à, chuyền du lịch lần này có xảy ra chuyện tốt gì không, sao không chia sẻ với “anh”? Ba năm rồi, cách mạng đã thành công chưa?”

 

Hàn Tam Thiên trợn mắt liếc Mặc Dương một cái, lạnh giọng nói: “Liên quan gì đến anh, không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK