Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 148: Cái gì gọi là nhu nhược

Nhìn Hàn Quân nước mắt nước mũi chảy ròng quỳ xuống dập đầu, Mặc Dương thật sự không thể hiểu được, tại sao người chui ra từ chung một bụng mẹ lại khác nhau nhiều như vậy.

Hàn Quân chẳng giống đàn ông chút nào, uất ức cực kỳ, dưới gối nam nhỉ có hoàng kim, nói quỳ là quỳ.

Trái lại Hàn Tam Thiên, tuy rằng toàn thành phố Thiên Vân đều xem anh như kẻ vô dụng, nhưng trên thực tế, biểu hiện của Hàn Tam Thiên chẳng dính dáng gì đến kẻ vô dụng, chỉ là những người dốt nát kia lầm tưởng rằng anh là kẻ vô dụng mà thôi.

Bản lĩnh của hai anh em, đúng là một trời một vực.

Mặc Dương liếc gã một cách khinh bỉ, hỏi: “Mày không thể tỏ ra như đàn ông một chút hả?”

Hàn Quân mặc kệ mình đàn ông hay không đàn ông, chỉ là muốn được sống, sau này có thể báo thù, khuất nhục tạm thời thì đáng là gì?

Hơn nữa trong khoảng thời gian ở nhà tù Tần Thành, Hàn Quân đã hoàn toàn có kinh nghiệm, đánh không lại thì cứ thừa nhận là sợ, nếu không sẽ bị đánh mạnh hơn, đó chính là đạo lý mà gã ngộ ra được.

“Đại ca, tôi cầu xin anh, tôi thật sự không phải Hàn Tam Thiên mà.” Hàn Quân khóc lóc bảo.

Mặc Dương im lặng lắc đầu, loại người này, có tư cách gì làm anh em với Hàn Tam Thiên?

Cũng không biết nhà bọn họ ở thủ đô đến cùng là tồn tại thế nào, sao lại nuôi thành loại phế vật này.

“Dĩ nhiên anh không phải Hàn Tam Thiên.” Lúc này, một giọng nói quen thuộc rơi vài tai Hàn Quân.

Hàn Quân không dám tin ngắng đầu.

Hàn Tam Thiên!

Sao anh lại xuất hiện ở đây?

“Hàn Tam Thiên, sao… sao mày lại ở đây, không phải mày đang ngồi tù hả?” Hàn Quân hỏi.

“Đúng rồi, đây là đại ca của bọn tao, mày trả hai tỷ cho cậu ấy đi.” Mặc Dương cười bảo, loại nhu nhược này, ông thật sự không nhìn nỗi, rất mất mặt đàn ông.

Hàn Quân sững sờ, thằng vô dụng Hàn Tam Thiên này vậy mà làm đại ca? Đó không phải là trò cười quốc tế ư?

Vậy mấy người này là do Hàn Tam Thiên tìm đến để đóng kịch, cố ý hù dọa gã?

Hàn Quân tức giận đứng dậy, nói với Hàn Tam Thiên: “Mày giỏi lắm Hàn Tam Thiên, con mẹ nó mày vậy mà lại tìm người tới dọa tao.”

Dứt lời, Hàn Quân giơ nắm đấm hướng về phía Hàn Tam Thiên, bởi vì lúc gã ở nhà họ Hàn bắt nạt Hàn Tam Thiên đã thành thói. Dù sao có Nam Cung Thiên Thu làm chỗ dựa cho gã, cho dù đánh Hàn Tam Thiên đến nhập viện Nam Cung Thiên Thu cũng sẽ không trách gã.

Khi còn bé gã đã mang thái độ như vậy đối xử với Hàn Tam Thiên, mãi đến sau này lớn lên, chẳng những Hàn Quân không bớt lại mà càng ngày càng liều lĩnh.

“Trước kia tôi không đánh trả là sợ đánh chết anh, nhưng hiện tại sẽ không.” Hàn Tam Thiên đá một cú.

Hàn Quân văng lên tường phịch một tiếng, cảm giác đau đớn khiến gã sống không bằng chết.

“Hàn Tam Thiên, con mẹ nó mày dám đánh tao!” Hàn Quân nghiền răng nghiền lợi căm tức nhìn Hàn Tam Thiên.

“Anh cho rằng có Nam Cung Thiên Thu làm chỗ dựa cho anh thì anh có thể muốn làm gì thì làm hả? Lúc tôi không đặt bà ta vào mắt, cả bà ta cũng không có tư cách diễu võ giương oai trước mặt tôi.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

Hàn Quân nở nụ cười, thằng ngu này, thậm chí cả bà nội cũng không để vào mắt, mẹ nó khoác lác.

“Hàn Tam Thiên, tao sẽ nói chuyện này cho bà nội biết, mày cứ chờ hồi hận đi.” Hàn Quân nói.

“Ngoài trừ kêu bà ta làm chỗ dựa cho mày thì mày còn có bản lĩnh gì nữa? Tướng đế vương, mày giống một tên thái giám khúm núm hơn.” Hàn Tam Thiên bước đến trước mặt Hàn Quân.

Hàn Quân ngắng đầu, gã không tin Hàn Tam Thiên còn dám đánh mình, thăng vô dụng này chịu bao nhiêu nhục nhã ở nhà họ Hàn, cả một câu cũng không dám nói, bây giờ ở rễ rồi, chẳng lẽ tính tình có thể thay đổi ư?

“Thử xem, mày dám đụng vào tao nưa xem.” Hàn Quân khiêu khích nói.

Mặc Dương bên cạnh đưa tay che mặt, sao trên đời này lạ tồn tại thứ ngu xuẩn này, vào tình huống như vậy còn khiêu khích Hàn Tam Thiên, không phải muốn chết hả?

“Như anh mong muốn.” Hàn Tam Thiên đấm vào mặt Hàn Quân.

Hàn Quân lại kêu lên đau đón, lăn lộn đầy đất, trong miệng hùng hùng hỗ hồ với Hàn Tam Thiên, còn la hét đòi Nam Cung Thiên Thu báo thù cho gã, giống như một đứa trẻ ba tuổi bị sỉ nhục.

“Thằng anh này của cậu bị thần kinh hả?” Mặc Dương không nhịn được hỏi Hàn Tam Thiên, ông chưa từng thấy một người đàn ông nhu nhược như vậy, lại càng chưa từng gặp một người trưởng thành giắt bà nội bên mép, mẹ nó đây là loại gì vậy.

Từ trước tới nay Hàn Quân đều không có thành tựu gì, dựa vào cưng chiều của Nam Cung Thiên Thu sống tới ngày hôm nay. Biểu hiện của gã chẳng có gì lạ, về điều này Hàn Tam Thiên phải cảm ơn ngược lại Nam Cung Thiên Thu, nếu không nhờ có bà, có lẽ không dễ đối phó Hàn Quân như vậy.

“Đưa gã về Mordor.” Hàn Tam Thiên nói.

Mặc Dương phắt tay, mấy người liền đỡ Hàn Quân ra khỏi phòng.

“Chuyện này, cậu xử lý thế nào?” Mặc Dương hỏi Hàn Tam Thiên.

“Trò hay vẫn chưa bắt đầu đâu.” Hàn Tam Thiên đáp.

Mặc Dương biết được Hàn Tam Thiên tới từ thủ đô nhờ thẻ căn cước của Hàn Quân, trong lòng một đống nghỉ hoặc, nhưng lúc trước Hàn Tam Thiên đã không trả lời thẳng vấn đề của ông, vì vậy ông cũng nhịn lòng hiếu kỳ xuống, không hỏi chiều.

Xế chiều hôm đó, Nam Cung Thiên Thu đi cùng với Thi Tinh, tới thành phố Thiên Vân.

“Biết tên phế vật Hàn Tam Thiên kia ở chỗ nào không?” Máy bay hạ cánh, Nam Cung Thiên Thu liền hỏi Thi Tinh.

“Khu biệt thự Đỉnh Vân.” Thi Tinh trả lời.

Nam Cung Thiên Thu cười lạnh, nói: “Nhà họ Tô giàu có như vậy, còn có thể ở khu biệt thự? Xem ra nó ở thành phố Thiên Vân hưởng thụ không ít.”

Vẻ mặt Thi Tinh cười khổ, Hàn Tam Thiên bị đuổi khỏi nhà họ Hàn, ở rễ nhà họ Tô chịu bao nhiêu nhục nhã, chỉ là ở một khu biệt thự mà thôi, trong mắt bà cụ lại là hưởng thụ? Vậy Hàn Quân thì sao? Nhiều năm qua Hàn Quân sinh hoạt ăn ngon mặc đẹp là cái gì?

Bây giò Thi Tinh sẽ không đứng về phía nào, bà chỉ xem mình như một người ngoài cuộc.

Tuy rằng trước kia bà cũng coi trọng Hàn Quân hơn, nhưng từ khi Nam Cung Thiên Thu cố ý muốn để Hàn Tam Thiên ngồi tù thay Hàn Quân, loại bắt công đó đã khiến Thi Tinh không muốn giúp Hàn Quân, dù sao Hàn Tam Thiên cũng là máu mủ của bà, không nên bị đối xử như vậy.

“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không cảm thấy hiện tại đưa Hàn Quân về nhà tù Tần Thành là lựa chọn tốt nhất sao?” Thi Tinh hỏi.

Sắc mặt Nam Cung Thiên Thu lạnh lẽo, nói: “Lựa chọn tốt nhất? Tiếp tục để tên phế vật Hàn Tam Thiên kia phá hủy nhà họ Hàn, trong mắt cô là lựa chọn tốt nhất hả?”

Thi Tỉnh cảm giác được sự cố chấp của Nam Cung Thiên Thu, không nói thêm gì nữa, mặc cho số phận đi, cuối cùng nhà họ Hàn sẽ đi đến kết cục gì, Thi Tinh không quan tâm nữa.

Đến khu biệt thự Đỉnh Vân, bọn họ không đăng ký nên cả đám người bị chặn bên ngoài.

Sau khi Thi Tỉnh gọi một cú điện thoại mới được thuận lợi cho vào.

Mà lúc này ở nhà họ Thiên lập tức sôi trào, ngay cả Thiên Xương Thịnh cũng bị kinh động.

Thi Tinh từng tới thành phố Thiên Vân, nhưng bà không thể hiện thân phận của mình, có điều lần này, bà lại trực tiếp nói cho nhà họ Thiên biết mình là ai.

Người nhà họ Hàn ở thủ đô tới, làm sao nhà họ Thiên có thể bình tĩnh được?

“Cha, người nhà họ Hàn ở thủ đô, sao đột nhiên lại tới thành phố Thiên Vân!” Thiên Hoành Huy hỏi Thiên Xương Thịnh.

Thiên Xương Thịnh liên tiếp hít sâu vào hơi, cả người nổi da gà, ngay sau đó bắt đầu tê da đầu, giống như bị điện giật.

Thiên Xương Thịnh miệng đắng lưỡi khô uống liên tiếp ba ly nước trà, lúc này mới dịu cỗ họng, bàn tay cầm ly trà vô thức run rẫy, nói: “Con ngẫm lại xem ai ở khu biệt thự Đỉnh Vân?”

“Ai ở? Không phải mấy người thành phố Thiên Vân chúng ta hả?” Thiên Hoành Huy khó hiểu nói.

Thiên Xương Thịnh liếc Thiên Hoành Huy, khiển trách: “Cha nói là khu biệt thự sườn núi.”

“Khu biệt thự sườn núi, nhà họ Tô, chủ hộ hiện tại là Tô Nghênh Hạ của nhà họ Tô, có gì lạ đâu?” Thiên Hoành Huy nói.

“Mày cút đi cho tao.” Thiên Xương Thịnh nổi giận mắng, đứa con trai này đã lớn tuổi mà còn không hiểu chuyện như thé, tưởng nhà họ Tô là quả bóng hả? Khu biệt thự kia lúc trước là do Hàn Tam Thiên mua lại đấy, Thiên Hoành Huy vậy mà không liên tưởng tới điều này.

Thiên Hoành Huy cả chuyện tại sao ông cụ đột nhiên nỗi giận cũng không biết, thấy tình hình không ông liền vội vã đi mắt.

Thiên Xương Thịnh nặng nề thở dài, vẻ mặt cười khổ lầm bầm lầu bầu: “Thảo nào cậu ưu tú như vậy, tôi còn cảm thấy cậu không xứng với Linh Nhi, hiện tại xem ra, nhà chúng tôi, thật đúng là không xứng với cậu, lân này Linh Nhi phải thiệt thòi lớn rồi. Haiz, cháu gái bảo bối của ông ơi, cậu ta là người của nhà họ Hàn ở thủ đô đấy!”

Thành phố Thiên Vân, trước mặt loại gia tộc cao cao tại thượng này thì đáng là gì.

Biệt thự sườn núi, sau khi Thi Tỉnh ấn chuông cửa, lúc Hà Đình mở cửa, mặt mày khó hiểu hỏi: “Xin hỏi mọi người tìm ai2”

Nam Cung Thiên Thu khinh thường nhìn Hà Đình, nói: “Hàn Tam Thiên.”

“Thật xin lỗi, bây giờ cậu ấy không có ở nhà, nếu mọi người tiện thì có thể gọi điện thoại cho cậu ấy.” Hà Đình lễ phép nói.

“Hừ, tốt nhất cô mau kêu nó cút về ngay.” Nam Cung Thiên Thu nói.

Hà Đình nhíu mày, bà cụ này, dáng vẻ kiêu căng, nói chuyện không khách sáo chút nào, khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng ghét.

Lúc này, trong nhà truyền đến giọng nói của Tưởng Lam: “Hà Đình, đừng để chó mèo vào nhà chúng ta, không có gì thì bảo bọn họ cút đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK