Chương 41
“Cho anh cơ hội gọi người đó.” Đôi mắt sáng như đuốc của Hàn Tam Thiên nhìn về phía Lôi Xuyên, anh lạnh lùng nói.
Lôi Xuyên nghiền răng. Gã chưa bao giờ gặp người nào kiêu ngạo như vậy, thế mà còn nói muốn cho gã cơ hội!
Mặc dù Lôi Xuyên phải thừa nhận rằng chàng trai trước mặt này đúng thật là có năng lực. Dù sao tên vệ sĩ này của gã không phải là người bình thường, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ở thành phó Thiên Vân không có người nào là đối thủ của tên đó.
“Được, ngông cuồng lắm. Hôm nay Lôi Xuyên tôi sẽ cho cậu to mắt chiêm ngưỡng cái gì mới được gọi là cao thủ!”
Một cuộc điện thoại kết thúc, thuộc hạ của Lôi Xuyên tới rất nhanh.
Nhưng từng người một không ai may mắn thoát khỏi “thảm cảnh”, tiếng kêu rên truyền khắp nhà hàng Quân Duyệt Đình.
Lôi Xuyên lạnh toát cả sống lưng. Con mẹ nó, rốt cuộc tên này chui từ đâu ra vậy, sao lại có thực lực mạnh đến mức độ này.
“Ông… ông chủ, hay là nhờ anh Dũng mang hai người nữa tới. Cao thủ bên người anh ấy chắc chắn không ít.” Quản lý nhỏ giọng nhắc nhở Lôi Xuyên. Đây là thể diện của Lôi Xuyên, cũng là thể diện của nhà hàng Quân Duyệt Đình Đình. Tuy rằng ông chỉ là quản lý nhưng cũng không muốn bản thân mất mặt. Với lại thật sự ông không muốn nhìn Hàn Tam Thiên kiêu ngạo như vậy.
Lôi Xuyên trằm giọng nói: “Chỉ còn cách này thôi.”
Nhìn Hàn Tam Thiên, Lôi Xuyên cảm thấy đây là lần đầu tiên trong cuộc đời gã phải chịu sự sỉ nhục lớn như vậy, vì thế cả giận nói: “Người anh em, là do cậu tự ởi tìm đường chết, đừng có trách tôi đây.”
Để Lâm Dũng phải ra mặt, chuyện này không đơn giản chỉ là chịu nhận lỗi hay không nữa rồi, Lôi Xuyên đã có ý định muốn giết người!
Lúc này Tô Nghênh Hạ lại không hề lo lắng chút nào, khuôn mặt mê muội nhìn Hàn Tam Thiên. Đây là người đàn ông của cô đó, không ngờ anh ấy lại lợi hại như vậy.
Không bao lâu, Lâm Dũng mang người tới nhà hàng Quân Duyệt Đình. Hai người kia đều là những người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp rắn chắc, cao lớn vạm vỡ, nhìn qua thôi là biết không dễ đối phó.
Nhưng khi Lâm Dũng nhìn thấy Hàn Tam Thiên, anh ta giật mình một cái, nháy mắt nghĩ ngay đến việc muốn giẫm chết Lôi Xuyên. Cái tên khốn kiếp này, thế mà lại muốn anh ta đi đối phó Hàn Tam Thiên!
“Tam…”
Câu của Lâm Dũng vừa chuẩn bị thốt ra khỏi miệng, Hàn Tam Thiên đã lên tiếng ngắt lời: “Đây là người anh mang đến đúng không?”
Lâm Dũng thành thật trả lời: “Đúng.”
“Bảo bọn họ đánh tôi đi.” Hàn Tam Thiên nói.
Lâm Dũng không biết anh đang nghĩ gì, nhưng Hàn Tam Thiên đã mở miệng, anh ta làm gì có lá gan dám từ chối.
Hai người đàn ông vạm vỡ cùng nhau xông ra, đánh một trận kịch liệt với Hàn Tam Thiên, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi kết cục thua thảm hại.
Lôi Xuyên hoàn toàn chết lặng. Ngay cả người do Lâm Dũng mang tới cũng không phải là đối thủ của Hàn Tam Thiên thì ở thành phố Thiên Vân này có ai là đối thủ của anh nữa chứ?
“Muốn gọi người nữa không?” Hàn Tam Thiên quay đầu hỏi Lôi Xuyên.
Bấy giờ Lôi Xuyên mới phát hiện ra một điều, chàng trai trẻ tuổi này không hề ngông cuồng mà là thật sự có thực lực.
Mô hôi lạnh chảy đây đầu, gã nhìn vê phía Lâm Dũng, thuộc hạ của anh ta bị đánh thành như thế mà một câu anh ta cũng không nói.
Hàn Tam Thiên thấy Lôi Xuyên sững sờ, anh bèn đi đến trước mặt gã, đá một cước vào giữa ngực Lôi Xuyên.
Ngực Lôi Xuyên ăn một đạp đau điếng, suýt chút nữa tối sầm hai mắt lại, há to miệng ngã xuống mặt đắt, rõ ràng là đang khó thở.
“Có tình gây sự thế này, anh cảm thấy vừa lòng chưa?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Lôi Xuyên trở nên trắng bệch, gã nói với Lâm Dũng: “Anh Dũng, cứu em với.”
Lâm Dũng đứng im tại chỗ, đến cử động cũng không dám cử động, nghĩ thầm: Mẹ nó, tao cứu một cái bia ngắm làm quái gì, trước mặt Hàn Tam Thiên, tao cũng chỉ là một đàn em mà thôi.
Hàn Tam Thiên nhìn về phía quản lý.
Quản lý bị ánh mắt tràn đầy sát ý của anh làm cho sợ tới mức ngồi sụp xuống dưới đất: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi.”
“Thế bây giờ đã có chỗ ngồi chưa?” Hàn Tam Thiên hỏi.
“Có, có chỗ, có chỗ rồi.” Quản lý hoảng sợ nói.
Nhân viên thu ngân ở bàn lễ tân cũng sợ tới mức nói không nên lời. Nhưng Hàn Tam Thiên cũng không định bỏ qua cho cô ta, anh nói: “Xin lỗi vợ tôi.”
“Vâng… Vô cùng xin lỗi.” Nhân viên thu ngân cúi đầu, lắp bắp nói.
Lôi Xuyên vẫn đang nhìn Lâm Dũng. Gã hy vọng anh ta có thể ra mặt nói giúp cho gã. Cho dù không đánh lại thì dựa vào thân phận của Lâm Dũng, kiểu gì cũng kìm nén được dáng vẻ kiêu căng của người này mới đúng.
Nhưng làm Lôi Xuyên thất vọng rồi, hai tay Lâm Dũng đặt hai bên đùi, kính sợ đứng im tại chỗ. Cảnh tượng này khiến Lôi Xuyên sợ hãi tột độ.
Đến ngay cả Lâm Dũng… hình như cũng không dám trêu chọc tên đó!
Người thanh niên này, rốt cuộc là ai.
Sau khi Hàn Tam Thiên dẫn Tô Nghênh Hạ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Lôi Xuyên mới lặng lẽ đi tới bên cạnh Lâm Dũng, hỏi: “Anh Dũng, người đó là ai vậy ạ?”
Lâm Dũng hừ lạnh một tiếng, nói: “Lôi Xuyên, con mẹ nó, mày muốn chết thì chọn cách nào dứt khoát vào, đừng có kéo theo tao làm đệm lưng. Lần này tao mà bị mày liên lụy, tao chắc chắn sẽ không tha cho mày.”
Sau khi trải qua vụ của Thường Bân, Lâm Dũng biết địa vị của mình trong lòng Hàn Tam Thiên đã giảm đi rất nhiều. Nếu lúc này lại tiếp tục khiến Hàn Tam Thiên mất hứng, anh ta có giữ được vị trí hiện tại của mình hay không mới là vấn đề.
Ngay lúc quản lý và nhân viên thu ngân nghĩ Lôi Xuyên sẽ trả thù Hàn Tam Thiên thế nào, ai ngờ gã lại làm một chuyện khiến bọn họ sợ hãi không thôi.
Gã nhìn về phía Hàn Tam Thiên, quỳ hai gối xuống dưới đất!
Quản lý và nhân viên thu ngân không dám tin nhìn Lôi Xuyên đang quỳ xuống dưới đất.
Ông chủ của nhà hàng Quân Duyệt Đình, vậy mà lại quỳ xuống trước mặt người khác!
“Quản lý, chuyện này… Ông chủ của chúng ta.”
Nhân viên thu ngân bị dọa choáng váng, quản lý cũng không tốt hơn bao nhiêu, ánh mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên tràn đầy sợ hãi.
“Câm miệng, đừng nói nữa.” Quản lý lạnh lùng nói.
Tô Nghênh Hạ dùng ánh mắt như nhìn một sinh vật lạ đánh giá Hàn Tam Thiên, khiến anh cảm thấy hơi sợ hãi trong lòng.
“Em nhìn chằm chằm anh như vậy làm gì?” Hàn Tam Thiên nhịn không được hỏi.
“Không ngờ Lôi Xuyên lại quỳ xuống.
Không lẽ lần này anh lại tiêu tiền đó chứ?
Cho dù có tiêu tiền thì Lôi Xuyên cũng không thể nào làm ra loại chuyện mắt mặt như vậy được.” Tô Nghênh Hạ thắc mắc.
Máy chuyện lúc trước, Hàn Tam Thiên nói dùng tiền để Lâm Dũng đi giải quyết, lúc đó Tô Nghênh Hạ cũng không nghĩ nhiều, tin là thật. Nhưng chuyện vừa xảy ra trước mắt đã nói cho cô biết, vấn đề không đơn giản chỉ là tiền.
Lâm Dũng là ai chứ? Nhân vật lẫy lừng của thế lực ngầm thành phố Thiên Vân, không biết có bao nhiêu thuộc hạ dưới tay. Nhưng hiện giờ ngay cả một câu anh ta cũng không dám nói, đây là việc mà tiền có thể làm được sao?
“Không đánh được anh thì nhận thua thôi, chuyện này rất bình thường mà?” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ lắc đầu, nói: “Không đánh được thì Lôi Xuyên sẽ quỳ xuống giải thích với anh sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, anh ta còn mặt mũi đi gặp người khác sao? Anh đừng coi em là một đứa trẻ ba tuổi chứ.”
Với tình hình hiện tại ở thành phó Thiên Vân, Hàn Tam Thiên vẫn chưa thể nói cho Tô Nghênh Hạ biết. Đặc biệt là mây chuyện ở thế lực ngầm, nếu không một tiêu thư khuê các chuẩn mực như cô chắc chắn sẽ cảm tháy lo lắng sợ hãi.
“Về sau em sẽ biết.” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ thầy Hàn Tam Thiên không muốn nói, cũng đành thôi. Chẳng qua cô còn tò mò một việc, vì thế hỏi: “Anh vẫn luôn mạnh như thế hay gần đây mới bắt đầu mạnh vậy? Người nhà họ Tô trong mắt anh được tính là cái gì?”
“Vẫn như thế, con kiến.” Hàn Tam Thiên trả lời vô cùng ngắn gọn.
Tô Nghênh Hạ mỉm cười hạnh phúc, tiếp tục nói: “Vì sao hôm nay anh lại tức giận như vậy?”
“Bọn họ muốn xem cái gì gọi là cố tình gây sự. Đối với loại yêu cầu như vậy, sao anh có thể không thỏa mãn chứ?” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ biết bởi vì bọn họ nói mình cô tình gây sự nên Hàn Tam Thiên mới tức giận. Những việc mà anh làm hôm nay, tất cả đều là vì cô. Niềm hạnh phúc nảy sinh trong lòng không cần nói cũng biết, cái loại cảm giác được người ta bảo vệ ấy khiến Tô Nghênh Hạ khó mà nói thành lời.
“Nếu một ngày em trở nên cực kỳ tùy hứng, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em chứ?”
Tô Nghênh Hạ đột nhiên hỏi.
“Sẽ.” Hàn Tam Thiên nói chắc như đỉnh đóng cột: “Cho dù em có tùy hứng thế nào, anh vẫn sẽ bảo vệ em.”
Tô Nghênh Hạ bẹp miệng, nói: “Em còn lâu mới tùy hứng làm bừa. Em chỉ muốn những người từng khinh thường nhà chúng ta phải nhìn mình với cặp mắt khác » xưa.
Hàn Tam Thiên hiểu rất rõ tính cách của Tô Nghênh Hạ. Cho tới bây giờ cô cũng không phải là loại người bốc đồng, trái lại còn vô cùng lý trí, trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ suy xét cân nhắc hết lần này đến lần khác.
nhà họ Tô nhiều năm như vậy, Tô Nghênh Hạ đã trải qua quá nhiều sự đối xử không công bằng. Nếu cô thật sự bốc đồng thì đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô lâu rồi. Nín nhịn lâu như Vậy, còn không phải là muốn chứng minh bản thân với nhà họ Tô sao?
Sau khi ăn cơm xong, Lôi Xuyên quỳ xuống đưa tiễn. Lâm Dũng thấy Hàn Tam Thiên không truy cứu chuyện này, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thỏ ra một hơi.
Hàn Tam Thiên không phải hạng người thù dai. Nếu hiện tại anh không truy cứu, vậy chứng minh chuyện này đã kết thúc.
“Xem như lần này mày may mắn, về sau nhớ phải mở to mắt ra. Với lại chuyện này tốt nhất là mày nên kín miệng. Nếu không về sau có kết cục gì thì tao cũng không » dám cam đoan đâu.” Lâm Dũng dùng giọng điệu lạnh nhạt nói với Lôi Xuyên.
Lôi Xuyên liên tục gật đầu, sau đó lau mồ.
hôi lạnh trên trán. Gã không dám tò mò vê thân phận của Hàn Tam Thiên, bởi những lời này của Lâm Dũng đã nhắc nhở quá rõ ràng. Nếu gã không nghe theo thì chẳng khác nào tự đi tìm đường chết, đến lúc đó hồi hận cũng không kịp.
“Mấy người nhớ kỹ cho tôi, những chuyện xảy ra hôm nay không được truyền ra bên ngoài.” Lôi Xuyên nói với nhân viên trong nhà hàng.