Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 98: Rắn chuột một ổ

Thây Tô Nghênh Hạ đã ngủ, Hàn Tam Thiên cũng không hỏi nhiều, nằm trên mặt đất ngủ một đêm.

Ngày hôm sau sáu giờ tỉnh dậy, Hàn Tam Thiên đang chuẩn bị dậy thì nghe thấy Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói: “Hôm nay em chạy bộ một mình, đừng đi theo em. Với cả lát nữa em tự lái xe đi, anh không cần chở em đi.”

Xảy ra chuyện gì vậy?

Hàn Tam Thiên không hiểu đầu đuôi gì. Rõ ràng hôm qua vẫn còn tốt, sao đến hôm nay tâm trạng chuyển phát một trăm tám mươi độ rồi.

Hay là, bà dì đến thăm?

Trước kia Hàn Tam Thiên cũng có trải qua vài lần như vậy, hơn nữa anh cũng biết cứ mỗi tháng là con gái lại có vài ngày cực kỳ nóng này.

Có lẽ là nguyên nhân này đi.

Hàn Tam Thiên sờ sờ chân, hôm nay đúng là không hợp chạy bộ, dù tối qua nhảy từ tầng ba xuống không ảnh hưởng đến xương cốt, nhưng vẫn nên nghỉ ngơi một ngày cho tốt.

Cửa biệt thự. Tô Nghênh Hạ đợi ba phút nản lòng thoái chí chạy bộ một mình.

Xem ra tối qua anh thật sự mệt mỏi, nếu không sao lại chỉ vì một câu của cô mà đúng thật không ra chạy bộ nữa chứ?

Có lẽ đoạn tình cảm này, sẽ không thể duy trì mãi mãi như cô nghĩ.

Trên đỉnh núi, Tô Nghênh Hạ khóc lớn một hồi, khi cô xuống núi, biểu cảm trở nên lạnh lẽo như băng tuyết.

Thời gian nghỉ trưa của công ty. Thẩm Linh Dao vào văn phòng tìm Tô Nghênh Hạ.

“Nghênh Hạ, tình huống hôm qua, cậu đã hỏi Hàn Tam Thiên chưa?” Thẩm Linh Dao hỏi.

“Còn hỏi cái gì, chẳng lẽ muốn tớ hỏi xem anh ta ngủ với phụ nữ khác như thế nào chắc?” Tô Nghênh Hạ lạnh giọng nói.

“Là nhỡ đâu anh ta đi mát xa thì sao?” Tối qua Thẩm Linh Dao cũng trằn trọc miên man cả đêm. Dưới góc nhìn của cô, Hàn Tam Thiên không phải là người như thế, hơn nữa sau khi gọi cho Tô Nghênh Hạ, cô mới muộn màng phát hiện chuyện này không hề có căn cứ xác đáng gì cả. Lại rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.

“Cậu cũng biết Kim Kiều Thành là cái dạng gì, nếu chỉ là đi mát xa thì vì sao cứ nhất định phải vào đó?” Tô Nghênh Hạ nói.

Thẩm Linh Dao nghẹn lời, muốn giải thích giúp Hàn Tam Thiên mà lại không tìm được lý do.

“Dù anh ấy có đến đó thật cũng không thẻ trách anh ấy. Người ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi mà.” Thẩm Linh Dao nói.

“Dao Dao, cậu thích anh ta như thế, còn chấp nhận anh ta lên giường với người phụ nữ khác. Không thì tớ tặng anh ta cho cậu đấy.” Tô Nghênh Hạ thản nhiên nói.

“Khụ, nhược thủy tam thiên(*), anh ấy chỉ thích mỗi gáo nước là cậu thôi, sao mà coi trọng tớ được chứ. Hơn nữa tớ cảm giác, cho dù anh ấy có làm ra chuyện này cũng đơn giản là phát tiết một chút, không hề mang theo tình cảm gì. Cậu cũng không đừng trách anh ấy, chỉ cần cậu cho anh ấy, chắc chắn sau này anh ấy sẽ không đi hái hoa ngắt cỏ đâu.” Hàn Tam Thiên mà đây nghe thấy Thẩm Linh Dao giải thích, có lẽ sẽ tức giận đến phun máu.

(2) Nhược thủy tam thiên: Nghĩa bóng là có thể gặp rất nhiều đối tượng nhưng chỉ thích một người duy nhất.

Rõ ràng sẽ không có chuyện gì, qua lời Thầm Linh Dao thì thành ra toang toác hết cả. Hơn nữa lời này rơi vào tai Tô Nghênh Hạ, có tác dụng an ủi không?

Nhược thủy tam thiên?

Tô Nghênh Hạ không để ý Thẩm Linh Dao nói gì tiếp theo, nhíu mày vì bốn chữ này.

Nhược thủy tam thiên…….

Không thể nào?

“Cậu sao vậy, đột nhiên đơ người ra?” Thảm Linh Dao thấy Tô Nghênh Hạ không nói lời nào, hỏi.

“Không….. không có gì.” Tô Nghênh Hạ lắc lắc đầu, nói: “Tớ đã đuổi anh ta xuống ngủ dưới đất rồi, cậu cũng không cần nói giúp anh ta. Tớ tuyệt đối sẽ không để một người không sạch sẽ chạm vào mình, dù tớ không ly hôn với anh ta, đời này anh ta cũng sẽ không được chạm vào tớ.”

Thẩm Linh Dao âm thầm cứng lưỡi, không ngờ bản thân trong lúc lắm miệng lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.

“Nghênh Hạ, hoặc có thể là tớ nhìn lầm rồi, có lẽ chỉ giống dáng người thôi. Cậu mà không hỏi rõ ràng, ngộ nhỡ xảy ra hiểu lầm gì thì sao?” Thẩm Linh Dao sốt ruột nói.

“Cậu đừng nói nữa, nêu không còn chuyện gì nữa thì về đi. Tớ bề bộn nhiều việc, không có thời gian ngồi với cậu.” Tô Nghênh Hạ nói.

Thẩm Linh Dao muốn nói gì đó tiếp nhưng lại bị Tô Nghênh Hạ đẩy khỏi văn phòng.

Chuyện này quá nghiêm trọng, biết thế đã không gọi cho Tô Nghênh Hạ rồi.

Thẩm Linh Dao hối hận đến xanh ruột. Nhưng tình huống này rồi có hối hận cũng vô dụng.

Nếu Tô Nghênh Hạ không chịu đi hỏi, Thẩm Linh Dao chỉ có thể tự mình đi tìm Hàn Tam Thiên để hỏi rõ ràng, nếu là hiểu lầm, nói rõ ra thì còn có thể vãn hồi quan hệ hai người.

“Anh đang ở đâu, tôi muốn gặp anh.” Thắm Linh Dao gọi được cho Hàn Tam Thiên, nói thẳng.

Hàn Tam Thiên đang trên đường đến nhà Đao Thập Nhị nên không rảnh, nói: “Hôm nào đi, hôm nay tôi có việc.”

“Tôi khuyên anh tốt nhát là đến gặp tôi ngay lập tức, nếu không có hối hận cũng không kịp.” Thẳm Linh Dao uy hiếp nói.

Hàn Tam Thiên không biết cô gái này lại định làm trò gì, nhưng cũng không phải lần đầu tiên cô dính vào. Cho nên Hàn Tam Thiên cúp điện thoại, lười phản ứng.

Thẩm Linh Dao bị ngắt điện thoại, tức giận sôi cả máu. Nếu không phải là di động mới mua, cô suýt nữa nhịn không được đập xuống đắt.

“Hàn Tam Thiên, anh dám cúp điện thoại của tôi, vậy anh tự nhận hối hận đi.”

Mặc Dương lái chiếc Volkswagen Santana của mình, hoàn toàn không có phong thái của một đại ca gì cả.

Đợi Hàn Tam Thiên cúp điện thoại, Mặc Dương mới không nhịn được tò mò hỏi: “Tối hôm qua cậu đi một mình kiểu gì vậy? Cơ thể có sao không?”

“Diệp Phi đã chết, nhưng chắc chắn tin tức sẽ không bị lộ ra.

Khẳng định là Kim Kiều Thành sẽ che giấu chuyện này, anh định làm gì đầu trường quyền anh ngầm?” Hàn Tam Thiên hỏi.

Thấy Hàn Tam Thiên không muốn đề cập đến chuyện hôm qua, Mặc Dương cũng sẽ không truy vấn nữa. Không cần biết quá trình ra sao, có kết quả tốt là được rồi.

“Thật ra có người có thể giúp tôi, hơn nữa có người đó cũng rất đơn giản.” Mặc Dương nói.

“Đao Thập Nhị?” Hàn Tam Thiên nghi hoặc nói.

Mặc Dương gật đầu thật mạnh, nói: “Mặc dù nhân duyên của Đao Thập Nhị ở đấu trường không tốt lắm, nhưng thực lực của anh ta được mọi người tán thành, có lẽ sẽ không có người không phục anh ta.”

“Ý kiến không tồi, nhưng dù Diệp Phi đã chết cũng không thể khẳng định Đao Thập Nhị sẽ làm việc cho chúng ta.” Hàn Tam Thiên sầu lo nói.

“Tên to con đó chỉ là một người yêu quý con gái thôi. Con gái của anh ta mà không có chỗ học, chúng ta đúng lúc có thể hỗ trợ, chẳng lẽ anh ta có thể từ chối?” Mặc Dương cười nói.

Hàn Tam Thiên cười nhạo nhìn Mặc Dương: “Anh Mặc à, anh cũng chẳng phải người tốt đẹp gì cả.”

Mặc Dương xấu hỗ nói: “Tôi cũng vì nghĩ cho con gái của anh ta, muốn bé có một hoàn cảnh học tập tốt hơn thôi. Trường học ở nông thôn sao mà có cơ sở giáo dục tốt được.”

“Được, lúc anh vô liêm sỉ, tôi cực thích.”

Hai người nhìn nhau cười, có cảm giác rắn chuột một ô.

Trong trường tiêu học ở trung tâm thị trấn.

Đao Thập Nhị bình tĩnh ngồi trong văn phòng hiệu trưởng. Hôm nay con gái anh ta đến trường rồi khóc sướt mướt chạy về dù chưa tới giờ tan học, nói là bị trường học đuổi rồi. Lúc này Đao Thập Nhị tức giận, vội vàng chạy tới tìm hiệu trưởng hỏi cho ra nhẽ.

Hiệu trưởng đối mặt với Đao Thập Nhị có biểu cảm dữ tợn. Rất sợ hãi trong lòng, nhưng nghĩ đến việc mình được nhận không ít tiền, dù có sợ hãi cũng chỉ có thể mặc kệ.

“Con gái anh thường xuyên đánh nhau trong giờ học, thậm chí ngay cả giáo viên cũng không nghe lời, cho nên tôi mới quyết định đuổi cháu. Anh nên tìm trường khác đi.” Hiệu trưởng nói.

“Có cái shit ấy.” Đao Thập Nhị đập một phát lên bàn làm việc, cả bàn run lẫy bẩy.

Hiệu trưởng sợ tới mức trí khôn giảm sút, nhanh chóng nói: “Anh đừng kích động, bình tĩnh một chút.”

“Con gái tôi ngoan ngoãn nghe lời từ nhỏ, làm gì có chuyện nó đánh nhau với người khác. Đánh nhau với ai, ông mang đến đây đối chất với tôi.” Tiếng Đao Thập Nhị vỗ mạnh vào bàn nỗ vang cả văn phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Chuyện này là sự thật, dù có đối chất thì sao. Hiện giờ con gái anh cũng bị đuồi học rồi, dù tôi muốn giúp cũng không giúp được. Những cha mẹ khác không muốn con bọn họ cùng học tập với con gái của anh. Chẳng lẽ tôi vì một mình cháu mà phá hủy không khí học tập của cả trường sao?”

“Ai không đồng ý, ông gọi người đó ra đây nói chuyện với tôi.”

Đao Thập Nhị nói.

“Anh thô lỗ không nói lý ý hệt con gái anh. Dù sao con gái anh cũng không thể học tập ở đây nữa. Anh có bản lĩnh… có bản : : lĩnh thì đánh chết tôi đi.” Hiệu trưởng từ từ nhắm hai mắt nói.

Đao Thập Nhị lại đập một quyền xuống bàn, mặt bàn bị nứt, lan ra như mạng nhện.

“Ông nói đi, tôi phải làm gì mới có thể khiến con gái tiếp tục học tập ở trường.” Đao Thập Nhị có thể vì con gái của mình khom lưng cúi đầu, cho nên dù bắt anh ta phải nhận lỗi, anh ta cũng có thể nhận.

“Tôi không có cách nào cả, không thì anh cứ tìm một ngôi trường khác đi.” Hiệu trưởng thở dài nói.

“Thật sự không còn biện pháp nào sao?” Giọng nói của Đao Thập Nhị chậm lại.

“Không có, tôi không có cách nào giúp anh được, xin lỗi.” Hiệu trưởng ra vẻ tiếc hận, than thở nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK