Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 377:

 

Mày thắng rồi, mày mới là người thắng cuối cùng, tao nhận thua.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Lục Huân cô ý đưa điện thoại đến trước mặt Tô Nghênh Hạ, nói: “Nhìn tên đàn ông vô dụng này đi, bây giờ nó đang quỳ dập đầu nhận lỗi với anh đó. Loại rác rưởi này, em còn ở bên nó làm gì, đi theo anh, anh sẽ đưa em đi mở mang kiến thức về cuộc sóng xã hội thượng lưu, thê nào?”

 

Tô Nghênh Hạ đau lòng đến mức không thể thở nổi, mọi sự chú ý của cô đều dồn hết lên người Hàn Tam Thiên, hoàn toàn không nghe thấy Lục Huân đang nói gì, cô khóc như hoa lê dính hạt mưa: “Anh đứng lên, anh mau đứng lên đi, em không muốn anh quỳ trước mặt anh ta.”

 

Nghe thấy lời nói của Tô Nghênh Hạ, hai nắm đấm của Hàn Tam Thiên siết chặt lại, biểu cảm vô cùng đau khổ, nhưng động tác dập đầu vẫn không hề dừng lại.

 

Lục Huân đột nhiên hung bạo kéo lây tóc của Tô Nghênh Hạ, nghiến răng nghiền lợi nói: “Con điềm, tao muốn chính miệng mày nói với nó, bây giờ mày đã là người của tao.”

 

Tô Nghênh Hạ lắc đầu, khuôn mặt giàn giụa nước mắt nói: “Tôi là vợ của anh ấy, kiếp này là vậy, kiếp sau cũng sẽ như thế.”

 

“Tình sâu nghĩa nặng đúng không, để tao xem mày sẽ sâu nặng tới mức nào.” Lục Huân hung hăng tát thẳng vào mặt Tô Nghênh Hạ, nói tiếp: “Nếu đã như vậy, tao sẽ mang mày về nhà, cưỡng bức mày trước mặt nó, đề xem ngoại trừ mở to mắt nhìn ra, nó còn có thể làm gì được?”

 

Sau khi tắt videocall, máy tên thủ hạ bèn cưỡng ép Tô Nghênh Hạ lên xe, một đám người nghênh ngang rời đi.

 

Từ Đồng yếu ớt ngồi bệt trên mặt đất, cả quá trình xảy ra sự việc, cô không hề nói một câu nào, bởi vì cô biết mình không giúp được gì, đợi sau khi Lục Huân rời khỏi, cô mới dám chạy đến bên cạnh Dương Thần.

 

“Anh Thần, anh Thần anh mau tỉnh lại đi.”

 

Từ Đồng hoảng loạn không biết phải làm sao, chỉ có thể liên tục lay người Dương Thần.

 

Sau khi Dương Thần tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, câu đầu tiên đã hỏi: “Nghênh Hạ đâu, cô ấy đâu rồi?”

 

“Cô ấy bị Lục Huân bắt đi rồi.” Từ Đồng nói.

 

Dương Thần tuyệt vọng, cuối cùng anh vẫn không thể bảo vệ được Tô Nghênh Hạ, không hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Hàn Tam Thiên giao cho.

 

“Anh Thần, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

 

Từ Đồng hỏi.

 

Dương Thần được Từ Đồng đỡ lên, anh ngồi dậy một cách khó khăn, sau đó nói: “Chỉ có thể chờ Mặc Dương, chỉ khi nào ông ấy đến thì mới có thể giải quyết được chuyện này. Hi vọng còn kịp, nhất định không được để cho Lục Huân đắc thủ, nếu không… nêu không…”

 

Dương Thần muốn nói rồi lại thôi, không dám tưởng tượng một khi chuyện đó xảy ra, sẽ tạo ra hậu quả như thế nào.

 

Sân bay ở đảo Cơ Nham.

 

Ba người không mang theo hành lý, vội vã rời khỏi sân bay, ngồi thẳng lên một chiếc xe taxi.

 

“Tài xế, đi đến địa chỉ này.” Mặc Dương ngồi trên ghế phụ lái, rút điện thoại ra cho tài xế xem định vị mà Tô Nghênh Hạ gửi cho ông.

 

“Đây là năm trăm đồng, ông đừng đi đường vòng, chúng tôi có chuyện gấp, nhanh đưa chúng tôi đến đó.” Mặc Dương rút ra tờ tiền mặt mệnh giá năm trăm đồng màu đỏ tươi.

 

Tài xé vốn còn đang định lừa bịp ba người từ nơi khác tới này, nhưng tờ năm trăm đồng đã đến tay rồi thì không cần nữa, vì thế ông ta cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ đi đường gần nhất, dùng thời gian nhanh nhất đưa các vị đến đó.”

 

Im lặng không nói chuyện suốt cả chặng đường, sau khi đến được homestay, Mặc Dương có gọi điện thoại cho Tô Nghênh Hạ, nhưng điện thoại lại không có tín hiệu, khiến trong lòng ông cứ có một loại dự cảm chẳng lành.

 

“Làm sao bây giờ, không gọi được cho Tô Nghênh Hạ.” Mặc Dương trầm giọng nói.

 

“Đi vào xem thử đi “Đạo Thập Nhị nói xong, lập tức dẫn đầu đi về hướng homestay.

 

Cách làm việc của Đao Thập Nhị rất đơn giản, thô bạo và trực tiếp, đi tới trước cửa cũng lười gõ mà đá mạnh một cước văng cánh cửa ra.

 

Dương Thần và Từ Đồng ngồi trên sofa trong phòng khách bị dọa đến mức run rẫy. Dương Thần vừa nhìn thấy Đao Thập Nhị, đã rụt cổ lại ngay, còn cho rằng là thuộc hạ của Lục Huân lại đến gây phiền phức, nhưng lúc nhìn thấy Mặc Dương, cuối cùng Dương Thần cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

“Mặc đại ca, cuối cùng anh cũng lên rồi.”

 

Dương Thần nói.

 

Mặc Dương lười để ý đến Dương Thần là ai, hỏi: “Tô Nghênh Hạ đâu?”

 

“Bị Lục Huân bắt đi rồi, các anh mau tới nhà họ Lục đi, nếu không thì không kịp mắt.”

 

Mặc Dương không biết nhà họ Lục có địa vì gì ở đảo Cơ Nham, nhưng mặc kệ là ai, cho dù có một tay che trời ở đảo Cơ Nham ởi nữa, ông cũng phải cứu Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ ra cho bằng được.

 

“Lục Phong?” Lúc này Đao Thập Nhị mở miệng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK